Nói đến đó Đồng vẩu tự vỗ tay trước và cười mõm há ra tới mang tai, trông rõ cả mấy chiếc răng Hàm mạ vàng. Thế là Trần Duy Hưng, phó chủ tịch Uỷ Ban Quân Quản Hà Nội lúc đó rất nhanh chóng đứng dậy khô khẩu hiệu “Liên Bang Xô Viết, thành trì cách mạng vô sản thế giới muôn năm” và vân vân.
Câu chuyện hài hước đó, ai ngờ lại được nguỵ quyền việt gian Hồ Chí Minh nhanh chóng thực hiện:
Ủy Ban Nông Nghiệp trung ương được cho ra đời với Hoàng Anh, Ủy viên Ban Bí Thư VGCS làm chủ nhiệm ủy ban., Hoàng Anh cho họp các chuyên viên về nông ngiệp, gồm các kỹ sư về nông nghiệp như Nghiêm Xuân Yêm; Thi Nô Cù Huy Cận (vì tên này cũng có bằng kỹ sư nông nghiệp); Đoàn Trọng Truyến (kỹ sư nông nghiệp); tổng thư ký trường đại học nhân dân; hiệu trưởng trường đại học kinh tế tài chánh; chủ nhiệm ủy ban kinh tế - tài chánh của quốc hội VGCS…Ngoài những tên trên còn có mặt tiến sĩ Thái Văn Trừng, giáo sư lưu dụng của trường đại học Hà Nội, mà cũng là tác giả quyển sách có tên “Về Hệ Thảm Thực Vật Ở Việt Nam” .
Với tư cách Chủ Nhiệm Uỷ Ban Nông Nghiệp Trung Ương, Hoàng Anh phổ biến kế hoạch thực thi sáng kiến của hắn là trồng chuối vào tất cả các đồi hoang vùng Việt Bắc và Tây Bắc.
Cả đám có tên ở trên đều ngồi im không đứa nào dám mở miệng nói được lấy một câu kể cả Thơ Nô Cù Huy Cân mà Ngưu Ma Vương Đặng Phúc Tuệ gọi là “đại công thần của chế độ (nô lệ đỏ)”. Trong thâm tâm cả lũ nói trên, dù biết rất rõ ràng việc đề xướng của thằng được gọi là Chủ Nhiệm Uỷ Ban Nông Nông Nghiệp Trung Ương Hoàng Anh, là bất khả thi nếu như không muốn nói là không tưởng. Riêng nhà trí thức Thái Văn Trừng có góp ý nhẹ nhàng đại ý là bộ rễ của cây chuối không thể thích nghi được trên đồi núi. Vừa nghe xong lời góp ý nhẹ nhàng Hoàng Anh chỉ mặt và mắng Giáo Sư Tiến Sĩ Thái Văn Trừng như tát nước
Kế hoạch trồng chuối của Hoành Anh trên đồi hoang vẫn cứ được tiến hành, người dân, cán bộ, kể cả công an việt gian và ngụy quân việt gian cho đến cả công nhân, nông dân, phải đi dân công (không lương,phải tự túc), bị bắt buộc đi chồng chuối để bán cho Liên Xô…!!! Và khi chuối trồng đến đâu thì chỉ sau vài ngày là chuối… chết hết đến đó!
Chuyện kết thúc rất có hậu: Vì chuối chết mà chẳng ai bị khiển trách gì cả. Chỉ có một chút thay đổi nhỏ là Hoàng Anh thôi làm chủ nhiệm Uỷ Ban Nông Nghiệp Trung Ương mà lại lên chức sang làm Phó Thủ Tướng ngụy quyền Ba Đình, kiêm Bộ Trưởng Tài Chánh!!!
Tiến Sĩ Thái Văn Trừng bị Hoàng Anh chửi như chửi chó trong hội nghị may mắn không bị truy cứu cái lý lịch là “lưu dụng”, có lẽ nhờ tác phẩm “Về Hệ Thảm Thực Vật Ở Việt Nam” của ông được Nga Xô chú ý tới, và qua sứ quán Nga Xô ở Hà Nội trao cho ông bằng Tiến Sĩ của Nga Xô (không cần phải qua Nga Xô nhận bằng)!!!
Còn việc săn Hổ theo gợi ý của Malencov với Phạm Văn Đồng cũng được chấp hành nghiêm chỉnh. Đó là thượng tướng ngụy quân VGCS là Chu Văn Tấn, Uỷ Viên Trung Ương VGCS; phó chủ tịch quốc hội việt gian; chủ tịch kiêm bí thư khu ủy và quân khu ủy khu tự trị Việt Bắc, được giao toàn quyền tổ chức (độc quyền săn hổ), có cộng tác viên là đại tá ngụy quân VGCS Hoàng Điền (cán bộ VGCS tập kết) giữ chức cục trưởng cục kiểm tra lâm nghiệp!
Câu chuyện trồng chuối như trên kết luận là có hậu, còn chuyện săn hổ còn (hình như) có hậu hơn là ở chỗ sau đó Chu Văn Tấn kiêm thêm chức “Trưởng Ban Bảo Vệ Sức Khoẻ Cho Trung Ưong Đảng” (VGCS), nên hắn quản lý luôn cả các khu vực trồng thuốc phiện. Sau này thuốc phiện còn được dùng làm “vũ khí” để đầu độc xã hội Việt Nam Cộng Hòa trong cuộc xâm lược toàn diện, nghĩa là tha hóa con người để dễ nô lệ đỏ hoá. Còn điều nữa VGCS còn dùng thuốc phiện bán lấy tiền của VNCH, để chi dùng cho các hoạt động tình báo (giống như trò gởi tiền cho thân nhân ở Việt Nam hiện nay), khủng bố, nuôi dưỡng các "phong trào" điển hình như phong trào gìn giữ hoà bình, dân chủ, du ca… Hệt như hiện nay chúng dùng qũy của NQ 36 nuôi dưỡng các đảng phái ma trơi, chống cộng cuội, dân chủ cuội…
Trong quản lý thuốc phiện, Chu Văn Tấn còn quản lý luôn cả mật ong ở những vùng trồng thuốc phiện, vì ong đó hút từ các nhụy hoa thuốc phiện nên mật ong đó rất đặc biệt cho việc cho việc ngâm thai nhi con so làm thuốc “Trường Sinh – Kích Dục” cho lũ Trung Ương VGCS . Chẳng rõ hiệu qủa khoa học ra sao, nhưng trong thực tế cho thấy những tên được gọi là lãnh đạo chóp bu của tập đoàn VGCS đều sống dai như Tôn Đức Thắng, Phạm Văn Đồng, Võ Nguyên Giáp, Lê Đức Anh, Đồng Sĩ Nguyên, Nguyễn Trọng Vỉnh, Võ Chí Công, Hoàng Văn Hoan, Đỗ Mười, Nguyễn Duy Trinh, Lê Thanh Nghị, Trần Quốc Hoàn, Phùng Thế Tài, Chu Huy Mân…, trường hợp Đỗ Mười gần 90 tuổi mà còn làm cho người hầu phình bụng!!!
b) Đào tận gốc, trốc tận rễ tất cả Trí, Phú, Địa, Hào, nên trong xã hội Việt Nam dưới bàn tay việt gian cộng sản từ Hồ Chí Minh cho đến nay, chúng ta thấy:
- Ở Bắc Việt Nam từ 1954, nghĩa là bắt đầu tập đoàn VGCS Hồ Chí Minh được tạm quyền quản lý Việt Nam từ vĩ tuyến 17 ra phía Bắc, mọi hoạt động từ công nghiệp, thương nghiệp, nông nghiệp, tài chánh, ngân hàng, lưu thông phân phối, tiểu thủ công, giao thông vận tải cho đến các phương tiện phục vụ dân sinh đều nằm trọn trong tay tập đoàn VGCS Hồ Chí Minh và được điều hành bằng bộ máy ngụy quyền thư lại của VGCS với phong cách “lãnh chúa tuyệt đối”, nghĩa là không theo công thức nào, không theo luật lệ nào, không theo văn bản pháp lý nào. Tất cả tuỳ theo ý thích cá nhân của tên VGCS đứng đầu những tổ chức đó, như Bộ Trưởng, Chủ Nhiệm Ủy Ban, Tổng cục trưởng, tổng giám đốc của một công ty, chủ nhiệm hợp tác xã mọi loại… Chính vì thế nên cái ngụy quyền VGCS đó có lúc có tới 11 đứa phó thủ tướng và các bộ tối thiểu là 5 thứ trưởng; ở cấp tổng cục, cục, vụ, viện, phòng, vân vân… cũng đều như thế cả.
Bộ máy nhà nước ngụy quyền VGCS đã cồng kềnh lại thêm sự chồng chéo của tác tổ chức ngoại vi của tập đoàn VGCS.
Thí dụ: Chính phủ ngụy quyền VGCS có các bộ ngoại giao, ngoại thương, nội thương, văn hóa, thông tin, giáo dục vân vân… thì ở Trung Ương đảng VGCS cũng có các ban đối ngọai, ban kinh tế, ban tuyên huấn, thông tin, giáo dục… để hướng dẫn và giám sát các bộ trong cái gọi là chính phủ của ngụy quyền VGCS. Đã thế, nó còn rườm rà tới mức ngay trong phủ thủ tướng ngụy quyền VGCS cũng có thêm các văn phòng như Bộ Trưởng phủ thủ tướng; bộ trưởng chủ nhiệm văn phòng nội chính, theo dõi cả bộ công an và bộ nội vụ; bộ trưởng chủ nghiệm văn phòng khoa giáo, theo dõi khoa học kỹ thuật …; bộ trưởng văn phòng tài mậu, theo dõi về vấn đề tài chánh và mậu dịch vân vân…
Tổ chức một bộ máy quản lý 18 triệu dân (dân số Bắc Việt Nam trong những năm 1954-1960), mà nó cồng kềnh đến mức mỗi đoàn thể ngoại vi cũng đủ thứ ban bệ, cục, vụ, vân vân… như tổng công đoàn có trường đại học công đoàn học tập chung, cũng co đủ ban từ tổ chức, giáo dục, thi đua, văn hóa quần chúng cho đến cả tờ báo riêng là tờ Lao Động và có nhà xuất bản riêng là nhà xuất bản Lao Động… ; Hội Phụ Nữ; Hội Liên Hiệp Sinh Viên; Đoàn Thanh Niên Lao Động Hồ Chí Minh; Ủy Ban Thiếu Niên Nhi Đồng; Hội Nông Dân; Liên Hiệp Hợp Tác Xã Tiểu Thủ Công và Thủ Công; Hội Đồng Hòa Bình Thế Giới; các Hội Hữu Nghị như Việt-Xô, Việt -Đức, Việt –Pháp, Việt –Hoa, Việt Nam – Cuba … cũng đều có một đống nhân sự ngồi chơi sơi nước. Tất cả các hội đoàn nói trên lại nằm trong sự quản lý của cái gọi là Mặt Trận Tổ Quốc Việt Nam. Và, bộ máy quản lý của Mặt Trận Tổ Quốc cũng có đầy đủ ban bệ, cục, vụ, phòng… hệt như một thứ “chính phủ” nhỏ. Nó cũng có một tờ báo riêng là tờ Cứu Quốc và quản lý mấy tờ báo khác nữa như Độc Lập của đảng Dân Chủ, Tổ Quốc của đảng Xã Hội; một tờ của Hội Việt- Hoa và một tờ Chính Nghĩa của ban Tôn Giáo, và vân vân…
Trước kia tầng lớp HÀO là những người quản lý về mặt hành chánh của toàn xã hội trước 1954, nay bị “đào tận gốc, trốc tận rễ” nên bộ máy quản lý xã hội của tập đoàn VGCS mới phình ra một cách phi thường như vậy. Cho nên Tập đoàn VGCS có vẻ như nhận thấy giai đoạn đó khi chúng phát động phong trào tinh giản bộ máy nhà nước, giảm biên chế, chống tham ô lãng phí, bảo đảm 8 giờ lao động vàng ngọc; đẩy mạnh phong trào dám nghĩ dám làm, phát huy sang kiến, tiết kiệm nguyên vật liệu sản phẩm, hạn chế thấp nhất sản phẩm sai quy cách… những phong trào nổ như pháo tết nói trên được quảng bá rầm rộ trên các phương tiện truyền thong đại chúng như báo chí, đài phát thanh, loa phóng thanh...nhất là cùng lúc việt gian Hồ Chí Minh ra lệnh xây dựng “con người mới xã hội chủ nghĩa”, với phong trào tìm các điển hình: “người tốt việc tốt”, “người thực việc thực”. Các báo đều có mục tuyên dương các điển hình đó và cá nhân nào đó đã được báo chí tuyên dương sẽ nhận “huy hiệu bác hồ” (SIC), và một tờ giấy khen và nhân vật đó được xem như là đã ló đầu, thoát ra khỏi “đám quần chúng nô lệ đỏ” thầm lặng để bước vào thẳng vào hàng ngũ“quan lại” ở cơ sở, có thể được đi đào tạo hoặc ngay trong nước, hoặc gởi đi đào tạo ở những “nước bạn”.
Chính cái “mục tiêu” tinh giản trong bộ máy nhà nước quá phức tạp đó lại làm cho- bộ máy nhà nước không những đã qúa cồng kềnh- còn phình to hơn nữa. Vì, lại đẻ ra đủ các ban bệ, cụm vụ… để hướng dẫn các phong trào nói trên, tự trong cái gọi là “chính phủ”, cho đến các ban ngành hành chánh, các bộ từ cấp tỉnh thành huyện xã, tổ dân phố; và tất nhiên ở các ban ngành của đảng VGCS và các tổ chức ngoại vi nằm trong cái gọi là Mặt Trận Tổ Quốc và ngay chính trong cái Mặt Trận Tổ Quốc đó!!!
Trước 1975, kẻ đầu tiên được việt gian Hồ Chí Minh chỉ định làm cái việc đó trong toàn bộ hệ thống quản lý của tập đoàn VGCS là Đỗ Mười. Sauk hi làm xong cái việc “Đào tận Gốc, Trốc Tận Rễ” tầng lớp PHÚ của xã hội phía Bắc Việt Nam, Đỗ Mười và phó của hắn là Khuất Duy Tiến đều bị bệnh điên. Cả hai được Hồ cho qua Tàu Cộng bành trướng chữa trị. Sau hai năm ở bên Tàu, bệnh của Đỗ Mười tạm ổn định, Hồ cho gọi về và trao cho chức vụ nói trên. Còn Khuất Duy Tiến bị điên cho đến chết.
Từ cái trò hề “xây dựng con người mới xã hội chủ nghĩa” , “người tốt việc tốt” , “người thật việc thật” của Hồ đưa ra, đã có biết bao chuyện khó tin mà có thật. Xin đưa vài thí dụ để chia sẻ với quý cụ và quý bạn đọc những âm mưu thâm độc của tập đoàn việt gian cộng sản từ Hồ Chí Minh cho đến nay và tai hại của nó to lớn như thế nào đối với Dân Tộc và Tổ Quốc ra sao cho mọi tầng lớp người dân trong xã hội Việt Nam, đến mức đại đa số đã và đang tự nguyện thoái hóa mình, thoái hoá cái tầng lớp mà mình muốn đạt tới. Nói một cách khác là người ta đã vô thức tự nguyện “đào tận gốc, trốc tận rễ” bản thân và giai tầng xã hội mà mình là một thành viên.
Cái khẩu hiệu và mục tiêu hàng đầu khi Nga Xô Viết là tuyển lựa nhân sự; huấn luyện cách gây nội chiến; tổ chức các phong trào yêu nước giả hiệu để lôi cuốn người Quốc Gia yêu nước và tổ chức xâm nhập theo lối minh cưu vào các đảng phái yêu nước; chu cấp tiền bạc và các nhu cầu cả khi còn hoạt động bí mật lẫn công khai bằng cả hệ thống chính trị của Nga Xô Viết (sau đó có thêm sự trực tiếp lèo lái, chỉ đạo và hỗ trợ của tàu Cộng đại hán bành trướng), và các chư hầu trong cái gọi là phe “xã hội chủ nghĩa” chính là việc “Đào tận Gốc, Trốc Tận Rễ” các giai tầng “Trí Phú Địa Hào của Người Việt Nam”. Vậy tại sao lại phải nhận định rằng từ việc quản lý bộ máy hành chánh xã hội Việt Nam qúa cồng kềnh khi vào tay tập đoàn việt gian Hồ Chí Minh và các phong trào như nêu trên lại có khả năng tồn tại cho đến tận ngày hôm nay (2013) này?
Chính Khí Việt xin được chia sẻ với quý bạn đọc nhằm giải thích câu hỏi nói trên như sau: