CHÍNH KHÍ VIỆT

Tuesday, January 31, 2023

YOUTUBE 2: CHƯƠNG I, QUYỂN 7: "THẾ GIỚI ĐANG ĐỐI MẶT VỚI 'CUỘC TẤN CÔNG LỚN NHẤT VÀO SỰ THẬT' KỂ TỪ NHỮNG NĂM 1930"

CHƯƠNG I, QUYỂN 7: "THẾ GIỚI ĐANG ĐỐI MẶT VỚI 'CUỘC TẤN CÔNG LỚN NHẤT VÀO SỰ THẬT' KỂ TỪ NHỮNG NĂM 1930"


TÁC GỈA JOSEPH PHẠM, BÚT DANH CHÍNH KHÍ VIỆT.


  "THẾ GIỚI ĐANG ĐỐI MẶT VỚI 'CUỘC TẤN CÔNG LỚN NHẤT VÀO SỰ THẬT' KỂ TỪ NHỮNG NĂM 1930"




(19) Chính Khi Việt: Quyền 7: Thế giới đang đoi mặt với cuộc tấn công lớn nhất vào sự thật 0002 - YouTube

Sau 1975, Hồng Minh vào công tác tại Saigon cư ngụ trên đường Pasteur, sát với Tổng công ty phát hành phim, một cơ sở kinh tài riêng cho tên đại việt gian Trần Bạch Đằng. Cuối năm 1987,  Hồng Minh mới được các tờ báo Tiền Phong, Thanh Niên nêu lên và yêu cầu cá nhân cũng như nguỵ quyền cộng sản Saigon (tức Uỷ Ban Nhân Dân Thành Phố Saigon-CKV) PHẢI CÓ TRÁCH NHIỆM với con gái của Hồ và Nguyễn Thị Minh Khai là  Hồng Minh.

 

Đấy chính là lý do tại sao Hồ phải dấu kín sự việc này, bởi hắn có liên quan tới cái chết của Nguyễn Thị Minh Khai và một số nhân vật lãnh đạo chóp bu khác của tổ chức việt gian cộng sản. Đó là việc Hồ Chí Minh liên lạc với Ngô Đức Trì, thường vụ trung ương VGCS, được Nga Xô cử theo Trần Phú về Việt Nam để ra mắt cái gọi là Đảng Cộng Sản Việt Nam.  Vì thế Hồ đã bán Ngô Đức Trì cho mật thám Pháp. Sự việc xảy ra đột ngột nên Ngô Đức Trì đã bán hết các cán bộ cộng sản với tên tuổi và địa chỉ đầy đủ, từ Trần Phú trở xuống…. trong đó có Nguyễn Thị Minh Khai cũng chịu chung một số phận.  Ngay cả tên Lê Hồng Phong, mặc dù chính thức là hôn phu của Nguyễn Thị Minh Khai nhưng trong thời gian Lê Hồng Phong đi Nga Xô trước để dự một cuộc họp Quốc Tế Cộng Sản 3, Nguyễn Thị Minh Khai được Nga Xô điều sang văn phòng của Hồ ở Tàu, để Hồ hướng dẫn qua một chút chính trị và một số những câu tiếng Nga thông thường trong sinh hoạt. Hồ đã lợi dụng cơ hội này làm cho Nguyễn Thị Minh Khai có bầu.  Khi gặp Lê Hồng Phong ở Nga  Nguyễn Thị Minh Khai không dám nói lên sự thật này cho nên phải dùng hạ sách bằng cách khai lý lịch của chồng tên là “LINE” (tên tiếng Nga của họ Hồ -CKV). Trước sự việc rắc rối đó, Nga Xô đã giải quyết bằng cách xác nhận Nguyễn Thị Minh Khai và Hồ là vợ chồng hợp pháp! Lê Hồng Phong đành phải nuốt hận công nhận cách giải quyết của Nga Xô. Vì sự ngoan ngoãn vâng lời đó của Lê Hồng Phong nên hắn đã được Nga Xô ban cho "vinh dự" làm người Việt Nam đầu tiên và duy nhất là Uỷ Viên Dự Khuyết Ban Chấp Hành Trung Ương Quốc Tế Cộng Sản 3!

 

Khi Trần Phú bị mật thám thực dân Pháp bắt giết, Nga Xô đã chỉ định Lê Hồng Phong về làm Tổng Bí Thư Đảng việt gian cộng sản.  Còn Nguyễn Thị Minh Khai thì được chỉ định làm Bí Thư Thành Uỷ VGCS ở Saigon.

 

Tội ác của tên Hồ Chí Minh là như vậy đấy. Chỉ tiếc rằng TS SQJ đã cố tình che dấu những sự thật này khi trả lời phỏng vấn BBC- Ban Tiếng Việt?

 

Chú Ý 7:  Chúng tôi xin trích nguyên văn phần  tiếp theo khác trong trả lời phỏng vấn của TS SQJ với BBC Ban Tiếng Việt như sau:

 

Trích nguyên văn:

 

BBC:Sau hội nghị ở Paris, ông Hồ đến Nga năm 1923 rồi sau đó đi Quảng Đông. Trong khoảng thời gian này, vị trí của ông Hồ trong Quốc tế Cộng sản như thế nào,bởi vì một số tác giả cho rằng lúc này ông Hồ đã được Quốc tế Cộng sản chú ý nhiều?

 

 Đầu tiên, ông Hồ lúc đó không phải là thành viên của một đảng cộng sản châu Á nào. Ông ấy đang là thành viên của đảng cộng sản Pháp. Vì thế, ông chưa có vị trí vững chắc trong nội bộ Quốc tế Cộng sản. Ví dụ, ông không có chân trong ban chấp hành. Có nhiều nhân vật khác quan trọng hơn như Mahendra Roy từ Ấn Độ hay Sen Katayama của Nhật.

 

Nhưng Nguyễn Ái Quốc có một thông điệp rất rõ về việc phong trào cộng sản có thể tham gia thế nào trong phong trào quốc gia tại các thuộc địa. Tôi nghĩ bởi vì thông điệp này nên ông ấy được khuyến khích lên phát biểu tại đại hội lần thứ năm của Quốc tế Cộng sản năm 1924. Nhưng lúc ấy, theo tôi, ông Hồ chưa phải là người phát ngôn hàng đầu về các vấn đề thuộc địa trong Quốc tế Cộng sản.

 

Việc ông Hồ là thành viên đảng Cộng sản Pháp cũng có thể đã khiến vị trí của ông trở nên phức tạp. Trotsky - đối thủ chính trị của Stalin thời bấy giờ - có một ảnh hưởng đáng kể đối với những người cộng sản Pháp. Trong một bãi mìn chính trị như vậy, ông Hồ dường như bắt đầu học cách hợp tác với bất kỳ ai đang nắm quyền lực và học cách theo đuổi những quan tâm của riêng mình.

 

BBC:Một số tác giả như Jean Lacouture nói rằng ông Hồ được gửi tới Quảng Đông để làm trợ lý hay thư ký cho Mikhail Borodin?

 

Tôi nghĩ điều này không chính xác, bởi vì ông Hồ lúc đó từ Nga đi Quảng Đông mà không mang theo một hướng dẫn rõ ràng về những gì ông sẽ làm tại đó. Ban đầu ông ấy không được cho một vai trò chính thức. Có vẻ như người ta đã tìm cho ông công việc làm người dịch thuật tại hãng tin của Nga tại đó để có tiền thực hiện các hoạt động chính trị của ông.

 

Chứ còn lúc mới đến Quảng Đông, ông Hồ rất vất vả trong việc có đủ tiền giúp cho việc giúp đưa các thanh niên Việt Nam sang Quảng ̣Đông tham gia các khóa đào luyện. Như vậy, không có một kế hoạch, chỉ thị rõ ràng dành cho ông Hồ và ông phải tự bươn chải, đối phó với các vấn đề khi chúng diễn ra.” (hết trích)

 

 Chú Ý 8: Lại một trò xuyên tạc sự thật rất ấu trĩ của TS SQJ. Bà nói rằng: “ông Hồ lúc đó từ Nga đi Quảng Đông mà không mang theo một hướng dẫn rõ ràng về những gì ông sẽ làm tại đó” (sic).

 

Nếu không được sự hướng dẫn thì tại sao không tìm cho Hồ một việc làm ở ngay Nga Xô mà lại rắc rối cho Hồ sang tận Quảng Đông để làm việc cho hãng tin của Nga.  Bà TS SQJ khẳng định cụ thể nhưng hơi ngớ ngẩn. Hồ là cái gì mà Nga phải lo tìm việc cho Hồ trong hãng tin của Nga tại Quảng Đông “ĐỂ CÓ TIỀN THỰC HIỆN CÁC HOẠT ĐỘNG CHÍNH TRỊ!!!” ở đây điều ấu trĩ của bà TS là có thể tin được rằng Nga giúp cho Hồ “ĐỂ CÓ TIỀN THỰC HIỆN CÁC HOẠT ĐỘNG (tức Hồ, là thực hiện các hoạt động chính trị CỦA NGA XÔ TẠI QUẢNG ĐÔNG), nghĩa là một cứ điểm tại Đông Nam Á  rất thuận tiện cho việc tổ chức ra cái công cụ gọi là Đảng Cộng Sản Việt Nam để bành trướng chủ nghĩa thực dân đỏ Nga Xô Leninist. Đồng thời Hồ còn có nhiệm vụ để thâm nhập, lèo lái những tổ chức chống thực dân Pháp của những người Việt Nam yêu nước theo xu hướng Quốc Gia không cộng sản. Cho nên ngay từ 1925, nghĩa là khi Nga Xô phái Hồ xuống Quảng Đông chưa đầy nửa năm thì hắn đã lập được thành tích lớn bằng việc cộng tác với tên chỉ điểm của thực dân Pháp là Nguyễn Công Viễn aka Lâm Đức Thụ để bán cụ Phan và phá nát tổ chức của Cụ Phan, đồng thời Hồ đã biến cái tổ chức đó không còn theo xu hướng Quốc Gia nữa để trở thành một thứ Chủ Nghĩa Thực Dân Đỏ Nga Xô Leninist.  Việc đó mau chóng thành công vì Hồ cũng như tên Lâm Đức Thụ đã tìm cách khống chế được một chiến hữu thân cận của Cụ Phan Bội Châu, LÀ HỒ TÙNG MẬU. Vì thế đã có một số thanh niên yêu nước đi qua Quảng Đông cốt sang đó để theo Cụ Phan Bội Châu, nhưng không ngờ lại bị lọt vào ổ điếm cộng sản với lũ chủ động gồm những kẻ cầm đầu là bộ Ba: Hồ Tùng Mậu, Hồ Chí Minh, Lâm Đức Thụ. Những thanh niên yêu nước có xu  hướng Quốc Gia đó đã bị ba thằng điếm nói trên đưa qua Nga để bonshevick hoá họ thành công cụ bành trướng chủ nghĩa thực dân đỏ Nga Xô Leninist tại Đông Nam Á, đặc biệt là ba nước ở Đông Dương.

 

Riêng số phận tên phản bội Hồ Tùng Mậu đã được ban cho cái bánh vẽ là Uỷ Viên Dự Khuyết Trung Ương ở vào thời điểm chúng chưa nắm được bộ máy nhà nước Việt Nam.  Cuộc chiến chống thực dân Pháp bùng nổ vào tháng 12-1946, tên phản bội Hồ Tùng Mậu đã bị Hồ Chí Minh cho thủ tiêu để bịt mối các việc tồi tệ khác.  Hắn đã cử Hồ Tùng Mậu đi công tác với vài tên bảo vệ trong đó có tên là Mai Đen.  Sau khi Hồ Tùng Mậu bị hạ sát, Mai Đen đã bỏ trốn vào Hà Nội.  Khi trả lời xét hỏi Mai Đen đã được thả và còn được gắn lon Đại Uý, trở thành một đệ tử thân cận của cụ Nguyễn Văn Hướng, Giám đốc Nha Cảnh Sát Bắc Phần, thời Nguyễn Hữu Chí làm Thủ Hiến Bắc Việt. Cụ Hướng cũng là thân sinh của Tướng Hiếu và cũng là chủ tịch Liên Minh Quốc Hội của ASIAN.  Sau 1975 Cụ Hướng cũng bị VGCS bỏ tù tại nhà tù Z30D Hàm Tân, Thuận Hải.

 

Chú Ý 9: Ở phần trên, chúng tôi đã dựa vào bài trả lời phỏng vấn của bà TS SQJ với Ban Tiếng Việt Đài BBC để chứng minh cho thấy sự mâu thuẫn của bà trong việc cung cấp tài liệu và nhận định tài liệu với bạn đọc.  Chúng tôi khẳng định rằng sự mâu thuẫn đó của bà TS SQJ chủ yếu thiên về việc chạy tội cho tên Việt Gian Hồ Chí Minh và cái Đảng Cộng Sản của hắn.

 

Trong bài trả lời phỏng vấn của bà, bà đã nói rõ: chỉ nhận xét về Hồ Chí Minh từ thời gian 1919 đến khoảng 1945! Vậy tôi xin cung cấp thêm nhiều tài liệu khác để bà biết, đối với tập đoàn việt gian cộng sản Hồ Chí Minh thì không bao giờ có cái gọi là THÔNG SỬ! Trên thế giới từ xưa đến nay đã có rất nhiều những bộ Sử Liệu được viết ra của từ một  người hay một nhóm người độc lập. Họ phê phán, chọn lọc sử liệu một cách độc lập không bị sự chi phối của bất cứ áp lực nào.  Ở Việt Nam cũng vậy, dù là thời phong kiến hay thời bị cai trị bởi thực dân Pháp, cũng như dưới Nền Đệ Nhất Việt Nam Cộng Hoà.

 

Nhưng với tập đoàn VGCS (Việt Gian Cộng Sản)  Hồ Chí Minh thì hoàn toàn trái hẳn của cái  được gọi là Thông Sử; tập đoàn VGCS hoàn toàn độc quyền với những tên sử nô được chọn lọc và đào tạo có hệ thống theo quan điểm của Marx và Lenin. Còn một vấn đề khá đặc biệt khác nữa là chúng tổ chức cho TOÀN DÂN VIẾT LỊCH SỬ. Tất cả các cơ quan đoàn thể đều có nhân sự đặc trách về lịch sử của ngành mình, của địa phương mình... chúng còn phong phú hoá những phương tiện có dính dáng đến cái gọi là LỊch Sử của Đảng Cộng Sản Việt Nam bằng những thứ như Nhà bảo tàng, như các tài liệu trong các miếu thờ của những tên VGCS cao cấp.  Nếu có thì chúng tô hồng lên và bôi trắng hay xoá nhoà những tì bẩn của những tên đó.  Nếu không có tài liệu nào khác thì chúng sẵn sàng sản xuất ra các TÀI LIỆU GIẢ.  Ngay cả tài liệu thật của chúng, nếu như -chúng xét thấy không thích hợp-  chúng sẽ cho thay thế bằng hiện vật giả.  Thậm chí chúng  còn bịa ra các chuyện KHÔNG HỀ CÓ THẬT và cũng KHÔNG THỂ NÀO CÓ THẬT.  Hơn thế nữa, chúng vẫn ngoan cố duy trì những điều không sự thật và hoàn toàn láo lếu đó. Chúng coi  đó là một biện pháp trắc nghiệm lòng dân “có tin Đảng tuyệt đối” hay không? Cho nên đôi lúc chúng bật mí  những chuyện bịa không thật đó như chuyện tên Lê Văn Tám!!!

 

Xin đưa vài thí dụ cụ thể để chứng minh:

 

Loại trừ những tài liệu còn tồn tại bí mật trong dân gian qua ấn phẩm lần đầu, còn những ấn phẩm trong các lần tái bản đều có sự BÔI ĐEN TÔ HỒNG SỰ THẬT LỊCH SỬ. 

 

 Ở đây tôi xin đưa ra 4 tài liệu để dẫn chứng:

 

1.    Lá thư do Hồ việt gian gởi cho Nga Xô vào cuối năm 1929 trong đó Hồ có hứa hẹn việc Bonshevik Hoá toàn Đảng, toàn Dân Việt Nam. Hắn còn hứa, coi tư tưởng Quốc Gia và các Đảng Phái Quốc Gia của Người Việt là CẦN PHẢI BỊ TIÊU DIỆT.

 

Hắn cũng khẳng định Đảng Cộng Sản Việt Nam ra đời phải LÀ MỘT CHI BỘ CỦA QUỐC TẾ 3 (tức Bộ Thuộc Địa của Nga Xô-CKV) và CHỈ TUÂN THEO LỆNH của Bộ Thuộc Địa Nga Xô! (tức Quốc Tế 3).

 

2.    Lá thư của Trần Phú, Tổng Bí Thư Đảng CSVN đầu tiên do Nga Xô CHỈ ĐỊNH đã báo cáo với Nga Xô rằng HỒ chỉ có nhiệm vụ làm liên lạc viên nhưng lúc nào hắn cũng làm ra vẻ là cán bộ lãnh đạo (nên nhớ sau khi Đảng Cộng Sản Việt được Nga Xô cho ra đời thì Hồ Việt Gian không có tên trong Ban Chấp Hành Trung Ương.  Trần Phú còn đi xa hơn nữa khi tỏ ý nghi ngờ HỒ là phần tử khiêu khích, ý nói là tên Phản Động hoặc Nhị Trùng.

 

3.    Hà Huy Tập, Thường Vụ Đảng CSVN cũng tố cáo những việc  NGHI NGỜ TÊN  HỒ vì  Hồ có những hành động sai nguyên tắc của tổ chức một cách trầm trọng. Thí dụ như Tổ chức VGCS ở Việt Nam gởi người qua cho Hồ mà Hồ chỉ có trách nhiệm giúp đỡ chỉ đường chỉ lối cho họ qua Nga học.  Thế nhưng Hồ lại làm những việc vô nguyên tắc như bắt những thanh niên Việt Nam đó phải khai lý lịch ba đời và phải khai tên tuổi 7 người bạn thân nhất. Tất cả đều phải có tên, tuổi, nghề nghiệp, địa chỉ rõ ràng.

 

4.    Tại Đại Hội I của VGCS ở Macao năm 1935, bản báo cáo chính trị của Hà Huy Tập, Bí Thư Đảng CSVN đã liệt kê những “tên việt gian” (theo quan điểm của Đảng CSVN-CKV) là những người yêu nước như Cụ Phan Bội Châu, Huỳnh Thúc Kháng...

 

 Còn một điều đặc biệt khác nữa đó là ngày Khánh Thành Viện Bảo Tàng Lịch Sử Cách Mạng Việt Nam, toạ lạc tại ngã tư đường Nguyễn Thái Học – Cao Bá Quát, Hà Nội, trong toà Building của các Frère, HUYNH (tu sĩ Công Giáo) bị Việt Gian Cộng Sản chiếm hữu.  HỒ cùng một phái đoàn ít người, trong đó có một số phóng viên khi tới phòng trưng bày hiện vật về Hà Huy Tập.  HỒ đã chỉ tay vào tấm ảnh Hà Huy Tập rồi nói: “xưa kia chú Tập hay phê bình Bác lắm”!!! Khi HỒ ra về, Tố Hữu đích thân chỉ huy tháo gỡ toàn bộ phòng trưng bày về Hà Huy Tập!!! Điều này không bao giờ được ghi chép trong sách báo.  Những nhân chứng trực tiếp nay đều đã quá vãng vì tuổi già, hoặc vì vấn đề an ninh cho nên không còn biết có bao nhiêu người biết về chuyện này.

 


Sau này, lũ VGCS bắt đầu từ  lúc Nguyễn Phú Trọng lên làm Tổng Bí Thư.  Trọng mới đồng ý với nhóm gọi là “Bộ Chính Trị Nghệ Tĩnh” gồm những tên Hồ Đức Việt, Uỷ Viên Bộ Chính Trị, kiêm Bí Thư Ban Chấp Hành Trung Ương, phụ trách Uỷ Ban Tổ chức Trung Ương cùng với những tên gốc Nghệ Tĩnh nằm trong Bộ Chính Trị  đã cho phục hồi lại vị trí của Hà Huy Tập. Cho dựng tượng, lập khu lưu niệm, lập miếu thờ Hà Huy Tập. Chúng còn cho đi kiếm hậu duệ của Hà Huy Tập để chia sẻ cho một chút bổng lộc của tập đoàn VGCS, đã bán nước, bán dân trở thành những tên nô lệ CHO TIỀN (dollars, Nhân Dân Tệ...). Hậu duệ còn lại của Hà Huy Tập chính là MỤ Nguyễn Thị Kim Tiến. Mụ này được nhấc một phát từ một Bác Sĩ y khoa, học ở Anh Quốc  về,  nhảy lên Trung Ương VGCS nắm chức Bộ Trưởng Bộ Y Tế.

 

Biết bao chuyện bê bối, thậm chí còn không đủ phiếu tín nhiệm cho nên  bị chúng tống cổ ra khỏi Trung Ương VGCS. Tuy nhiên mụ này vẫn được giữ nguyên chức Bộ Trưởng Bô Y Tế. Điều này là một ngoại lệ chưa từng xảy ra trong sinh hoạt của VGCS.

 

Đến nay, được biết tại Đại Hội VGCS lần tới, chắc chẳng được ai giới thiệu cho nên ngay từ bây giờ trong kế hoạch nhân sự, Ban Tổ Chức VGCS đã chính thức  -được Nguyễn Phú Trọng chấp thuận- cho Mụ Nguyễn Thị Kim Tiến giữ chức Trưởng Ban Bảo Vệ Sức Khoẻ Trung Ương kiêm Bộ Trưởng Bộ Y Tế!

 

Không biết bà TS SQJ có biết chuyện này không?  Bà có thấy thấy tập đoàn VGCS đã công khai quảng cáo việc chúng dẫm chân lên ngay chính cái gọi là “Hiến Pháp, Tự Biên, Tự Diễn, Tự Thực Thi” của chúng?

 

Chú Ý 10: Trong bài trả lời phỏng vấn của BBC – Ban Tiếng Việt, bà TS SQJ đã nói ra nhiều vấn đề gây nhiều phức tạp liên quan đến những hành vi đốn mạt của Hồ đối với nhiều phụ nữ mà một trong những phụ nữ đó có con Nguyễn Thị Minh Khai, vì bà luôn tìm kiếm né tránh tội lỗi của tên việt gian, dâm loàn  Hồ Chí Minh.

Sunday, January 29, 2023

YOUTUBE 001: CHƯƠNG I , QUYỂN 7: "THẾ GIỚI ĐANG ĐỐI MẶT VỚI 'CUỘC TẤN CÔNG LỚN NHẤT VÀO SỰ THẬT' KỂ TỪ NHỮNG NĂM 1930"

CHƯƠNG I , QUYỂN 7: "THẾ GIỚI ĐANG ĐỐI MẶT VỚI 'CUỘC TẤN CÔNG LỚN NHẤT VÀO SỰ THẬT' KỂ TỪ NHỮNG NĂM 1930"

TÁC GỈA JOSEPH PHẠM, BÚT DANH CHÍNH KHÍ VIỆT.

 "THẾ GIỚI ĐANG ĐỐI MẶT VỚI 'CUỘC TẤN CÔNG LỚN NHẤT VÀO SỰ THẬT' KỂ TỪ NHỮNG NĂM 1930"


Nhan đề quyển sách là câu cảnh báo của Tổng Giám Đốc Đài BBC  Lord Tony Hall, tại Hội Nghị Toàn Cầu Về Tự Do Truyền Thông ở London từ ngày 10 đến ngày 11 tháng 7, 2019.

Chính Khí Việt: Quyền 7: Thế giới đang đoi mặt với cuộc tấn công lớn nhất vào sự thật 0001 - YouTube

 




Trong Hội Nghị hai hãng truyền thông của Nga là RT và Sputnik đã bị Nước Anh trục xuất,  tống khứ ra ngoài và không đồng ý chấp thuận cấp thẻ tham dự, bởi vì  theo  Bộ Ngoại Giao Anh cho biết: Hai hãng truyền thông đó  đã đóng “vai trò tích cực trong việc cố tình truyền bá thông tin SAI” (sic).

 

Sau khi đọc xong bài này một cách có trách nhiệm theo tinh thần Tổ Quốc Danh Dự Trách Nhiệm do Tổng Thống Ngô Đình Diệm, Tổng thống dân cử đầu tiên của Việt Nam nói chung (hay còn gọi là Đệ Nhất Việt Nam Cộng Hoà).  Vì thế nên tôi, Chính Khí Việt chủ trang website Chính Khí Việt Net đã quyết định trao đổi với Nhà Báo Lão Thành Việt Thường, mà tôi đã  khẳng định nhiều lần Ông Việt Thường là người Thày của tôi. Người đã cung cấp cho tôi rất nhiều chuyện thâm cung bí sử của Hồ Chí Minh, Lê Duẩn, Trường Chinh, Phạm Văn Đồng,,,, nói riêng và tập đoàn Việt Gian Cộng Sản từ những thập niên 1930 cho tới ngày hôm nay nói chung!

 

Sau nhiều ngày suy nghĩ, chúng tôi đã đi đến kết luận: chúng tôi phải tích cực ủng hộ quan điểm của Lord Tony Hall mà chúng tôi sẽ gởi đến cá nhân Lord Tony Hall và Ban Tiếng Việt đài BBC, những ý kiến về cách làm việc của những người gọi là “phóng viên”  do  BBC thuê mướn!!!

 

 


 

CHƯƠNG I:

 

                   Sophie Quinn-Judge: Hồ Chí Minh và những năm chưa biết

 


Trong phần I này, chúng tôi xin đượsử dụng ngay những tài liệu trích từ BBC - Tiếng Việt đã đăng gần đây nhất.  Bài đó có tên: "Sophie Quinn-Judge: Hồ Chí Minh và những năm chưa biết" đăng ngày 7 tháng 7, 2019.  (https://www.bbc.com/vietnamese/vietnam-48829610)

 

Tiến sĩ Sophie Quinn Jugde,  Đại Học LSE, London, đã viết cuốn sách có tên “Hồ Chí Minh: Những năm chưa biết đến” (Hồ Chí Minh: The Missing Years 1919-1941).  Trong quyển này được giới thiệu phần tài liệu mà Tiến sĩ Sophie Quinn Judge viết ra phần nhận xét của  “Chủ Yếu dựa trên tư liệu về Quốc Tế Cộng Sản được giải mật năm 1992 của Trung Tâm lưu trữ Quốc Gia Nga – Và tư liệu từ kho lưu trữ Quốc Gia Pháp.” (sic)

 

Tác giả còn được giới thiệu là đã: “Tập trung vào những năm hoạt động của ông Hồ Chí Minh thời kỳ trước 1945,  cuốn sách cố gắng DỰNG LẠI CHÂN DUNG CŨNG NHƯ VỊ TRÍ THẬT SỰ của ông Hồ trong thời kỳ này”. (sic)

 

Đọc xong bài báo đã được BBC Tiếng Việt phỏng vấn từ 2003, nhưng đến tháng 7 năm 2019 đã được BBC đăng trở lại!!! Chúng tôi đã biết lý do tại sao?  Nguyên nhân đơn giản là Ban Tiếng Việt đài BBC  đã lôi cổ Hồ ra khỏi lăng để cho mọi người được ngắm lại chân dung hắn trong chính đôi mắt của bà Sophie Quinn Judge mà chúng tôi KHẲNG ĐỊNH bà Sophie Quinn Judge là một người có tài năng TẤN CÔNG VÀO SỰ THẬT một cách trơ trẽn và bài bản nhất!!!  Vì nội dung những câu trả lời phỏng vấn với BBC của bà đã cho mọi người, nếu  đã từng đọc qua sẽ thấy ngay việc tác giả ĐANG BÀO CHỮA một cách khéo léo BẢN CHẤT VIỆT GIAN, LƯU MANH CHÍNH TRỊ, SÁT NHÂN KHÔNG CHỚP MẮT ngay chính cả những “đồng chí” của mình và đặc biệt là NHÂN DÂN  Việt Nam bao gồm mọi thành phần dân tộc trong câu khẩu hiệu “TRÍ PHÚ ĐỊA HÀO, ĐÀO TẬN GỐC TRỐC TẬN RỄ”! của Hồ Chí Minh!!!

 

 Trích nguyên văn đoạn trả lời phỏng vấn của tác giả Sophie Quinn Judge với BBC:

 

“Sophie Quinn-Judge: Cha của ông Hồ là một nhân vật rất đáng chú ý và tôi hy vọng sẽ có thêm tài liệu nghiên cứu tiếng Việt để hiểu rõ hơn thân thế của người này. Nhưng rõ ràng là việc người cha bị thất sủng, không còn là quan cấp tỉnh trong chế độ Pháp đã có tác động đến cuộc sống ông Hồ.

 

Bởi sau khi ông Nguyễn Sinh Huy bị miễn nhiệm tại tỉnh Bình Định, con ông   là Nguyễn Tất Thành buộc phải thôi học ở trường Quốc học Huế và trở thành thầy giáo tại Phan Thiết. Rồi ông vào Nam và như mọi người đều biết, ông đi Pháp năm 1911.” (sic)

 

Riêng đoạn này, tác giả đã tự lột mặt mình:

 

1-    Cha của Hồ không phải là QUAN CẤP TỈNH trong chế độ Pháp (đúng ra phải nói rõ là Pháp Thực Dân). Cha của Hồ là một tên khát máu sát nhân, nghiện rượu rất nặng cho nên mỗi lần say sỉn, Cha của Hồ đánh vợ đánh con một cách rất tàn nhẫn. Hắn chỉ là một tên quan miền núi của Tỉnh Bình Định, trong lúc say rượu đã tự tay đánh chết một nông dân nên đã bị Thực Dân Pháp lúc đó cách chức đuổi về vườn. Hoàn toàn không phải là bị THẤT SỦNG.  Bởi vì nội dung của thất sủng vẫn có thể giữ lại làm quan, có thể bị khiển trách và giáng cấp.

 

2-    Tác giả  còn đề cập đến việc cha của Hồ là Nguyễn Sinh Huy bị MIỄN NHIỆM (???) Vì thế -theo quan điểm của tác giả  Sophie- Hồ Chí Minh buộc phải thôi học ở Trường Quốc Học Huế VÀ “TRỞ THÀNH THÀY GIÁO Ở PHAN THIẾT. Rồi ông vào Nam và như mọi người đều biết ông đi pháp năm 1911” (sic)

 

Trong phần này tác giả đã đưa một tin lấy từ sự tô hồng bôi đen thất thiệt của cộng sản Việt Nam. Nếu là người tôn trọng sự thật thì tác giả buộc phải ghi rõ Hồ dạy học tại Phan Thiết lấy từ nguồn tin nào, ở đâu? Chưa hết, tác giả còn mơ hồ dùng nhóm chữ “NHƯ MỌI NGƯỜI ĐỀU BIẾT” (sic).  Vậy mọi người ở đây là ai, thành phần nào, số lượng MỌI NGƯỜI là bao nhiêu để đến nỗi  quên bẵng đi chuyện tên bồi tàu, mạo danh là BA, quỵ luỵ nộp đơn xin học Trường Thuộc Địa!!!

 

 3-    Xin trích nguyên văn một đoạn khác:

 

“BBC:Bà ngụ ý là ban đầu ông Hồ ra nước ngoài không phải với mục đích tìm đường cứu nước?

 

Không, ý tôi không phải là như thế. Dựa trên tài liệu của Pháp nói về các anh chị trong gia đình ông Hồ và những lần họ giúp đỡ cho Phan Bội Châu, tôi nghĩ gia đình họ tham gia vào các hoạt động yêu nước chống thực dân từ sớm.

 

Tôi tin là ông Hồ Chí Minh cũng sẽ tham gia vào các hoạt động chống thực dân theo cách này hay cách khác. Nhưng bởi vì ông không thể ở lại trường Quốc học, nên ông ra nước ngoài để tìm biện pháp hoặc học thêm để nghĩ cách chống người Pháp.” (sic)

 

Khi viết, tác giả Sophie Quinn Judge đã không nói đầy đủ về chuyện gia đình Hồ đã giúp đỡ cho Phan Bội Châu như thế nào, mà chỉ dựa vào việc: “TÔI NGHĨ gia đình họ tham gia vào các hoạt động yêu nước chống thực dân từ sớm” (sic).

 

Khi bạo phổi to gan thốt ra hay hạ bút viết: “TÔI NGHĨ  gia đình họ tham gia vào các hoạt động yêu nước chống thực dân từ sớm” (sic) thì tài  liệu tác giả trưng dẫn trong phầnhận xét có gì là khách quan!!!

 

Ở những năm 2003, Sophie Quinn Judge mới trả lời cuộc phỏng vấn này của BBC, vậy xin hỏi tác giả có biết chuyện Cụ Phan Bội Châu đã bị tên Hồ Chí Minh hợp tác với tên Nguyên Công Viễn aka Lâm Đức Thụ giăng bẫy BÁN CỤ PHAN BỘI CHÂU cho mật thám thực dân Pháp lấy $10,000 (Quan Pháp). Hai tên này  Hồ và Lâm  đã chia nhau sử dụng  số tiền đó cho  mục tiêu cá nhân của chúng.  Một việc hệ trọng như vậy, vì khi Cụ Phan Bội Châu bị thực dân Pháp bắt, tại Việt Nam đã nổ ra các cuộc đình công khiến biết bao thành phần người Việt Nam bao gồm Học sinh, Sinh viên, Trí thức, Tiểu thương, Nông dân, Công nhân bị thực dân Pháp bỏ tù, lưu đày, phát vãng… Vậy mà không có tài liệu cụ thể để chứng minh tội việt gian đó của Hồ Chí Minh và Nguyễn Công Viễn aka Lâm Đức Thụ!!! Sophie còn bạo gan bạo phổi đến mức dám bịa ra bằng 1 câu nói rất mơ hồ là  “TÔI NGHĨ”.

 

Viết như thế có nghĩa là  HOÀN TOÀN KHÔNG CÓ TÀI LIỆU CỤ THỂ NÀO CẢ mà chỉ là CẢM TÍNH CÁ NHÂN với gia đình Hồ để rồi từ đó bà liều mạng tưởng tượng  ra!!!

 

 Ngay câu trên, tác giả nói “TÔI NGHĨ” thì đoạn tiếp theo bà lại dùng cụm chữ “TÔI TIN” là “ông Hồ Chí Mính cũng sẽ tham vào các hoạt động chống thực dân theo cách này hay cách khác. Nhưng bởi vì ông không thể ở lại trường Quốc học, nên ông ra nước ngoài để tìm biện pháp hoặc học thêm để nghĩ cách chống người Pháp.” (sic)  Nghĩa là TÁC GIẢ viết theo óc tưởng tượng kiểu Harry Potter.  Thật là quá đáng, nhất là quá đáng với nhân dân Việt Nam cần nhận chân được mọi sự thật lịch sử bởi TÁC GIẢ  không có lòng tự trọng đối với chính ngòi bút của mình!!!

 

 Chúng tôi mới chỉ  khai mào trích dẫn vài thí dụ bài trả lời phỏng vấn của Tiến sĩ Sophie Quinn Judge (kể từ đây, xin được phép viết tắt là TS SQJ- CKV) với Ban Tiếng Việt Đài BBC.

 

Nếu chú ý, quý bạn đọc sẽ thấy ý đồ không lành mạnh của TS SQJ.

 

Xin chứng minh thêm bằng những thí dụ rất cụ thể:

 

Chú Ý 1:  Khi viết về một nhân vật lịch sử có thật, dù khen hay chê bắt buộc phải  dẫn chứng bằng những việc có thật và khi kết luận phải dứt khoát, rõ ràng.  Còn viết theo kiểu của TS SQJ  “TÔI NGHĨ – TÔI TIN” nhưng không đưa ra bằng chứng, nhân chứng cụ thể thì không ai có thể chấp nhận được.

 

Thí dụ: Một phiên toà nào đó xét xử một tên ăn cướp giết người với các bằng  chứng, vật chứng, nhân chứng… cụ thể đầy đủ.  Thế nhưng quan toà (JUDGE, cũng là tên họ, last name của bà) lại đưa ra phán quyết THA BỔNG với ý kiến cá nhân của mình rằng: “TÔI NGHĨ – TÔI TIN” rằng: “BỊ CAN VÔ TỘI” thì  quý bạn đọc có nhận xét thế nào về VIÊN QUAN TOÀ NÀY???

 

 

Chú Ý 2:  Trong phần chúng tôi sắp trích dẫn nguyên văn các câu trả lời của TS SQJ với Ban Việt Ngữ đài BBC dưới  đây với những nhận xét riêng để quý bạn đọc thấy rằng TS SQJ là người như thế nào.

 

Trích nguyên văn:

 

“Sophie Quinn-Judge: Cha của ông Hồ là một nhân vật rất đáng chú ý và tôi hy vọng sẽ có thêm tài liệu nghiên cứu tiếng Việt để hiểu rõ hơn thân thế của người này. Nhưng rõ ràng là việc người cha bị thất sủng, không còn là quan cấp tỉnh trong chế độ Pháp đã có tác động đến cuộc sống ông Hồ.

 

Bởi sau khi ông Nguyễn Sinh Huy bị miễn nhiệm tại tỉnh Bình Định, con ông là Nguyễn Tất Thành buộc phải thôi học ở trường Quốc học Huế và trở thành thầy giáo tại Phan Thiết. Rồi ông vào Nam và như mọi người đều biết, ông đi Pháp năm 1911.

 

Nếu cha ông vẫn còn tại chức, thì có lẽ người thanh niên Nguyễn Tất Thành đã tiếp tục đi học ở Huế và sự nghiệp chống thực dân của ông có thể đã ngả sang một hướng khác. Chúng ta không biết chắc, nhưng những hoàn cảnh bên ngoài đã buộc ông phải ra nước ngoài.” (sic)

 

Chú Ý 3: Khi TS SQJ khẳng định “Chúng ta không biết chắc” (sic) mà lại dám viết rằng: “nhưng những hoàn cảnh bên ngoài đã buộc ông phải ra nước ngoài” (sic)  Vậy xin hỏi TS SQJ “những hoàn cảnh bên ngoài” (sic) là những hoàn cảnh nào?  Cho một thí dụ cụ thể xem đồng thời  cho biết lý do nào và  tại sao “những hoàn cảnh bên ngoài đã buộc ông ta phải ra nước ngoài”?

 

Chúng tôi xin hỏi TS SQJ: Tại sao ông ta không về quê ở Nghệ An, hoặc chuyển đổi chỗ ở tại một địa phương nào đó ở Việt Nam???

 

Chúng tôi KHẲNG ĐỊNH đây là sự mở đầu cho việc ĐÁNH BÓNG – TÔ HỒNG họ Hồ vì lúc đó mới chỉ là năm 1911.  Hồ Chí Minh còn chưa được ai biết đến và lúc đó cũng chưa có ai, hoặc cá nhân, hoặc tổ chức yêu nước nào nhận Hồ là người của tổ chức mình hay cùng lắm nhận hắn như một cảm tình viên của tổ chức!

 

Nếu Hồ đã nổi tiếng vì “lòng yêu nước” (?) thì xin bà lý giải tại sao hắn lại ngang nhiên sử dụng giấy tờ giả để xuống tàu buôn của thực dân Pháp làm bồi tàu và qua Pháp một cách an toàn???


 Đặc biệt là vừa tới cảng Marseille Hồ đã viết thư ngay cho Bộ Thuộc Địa Pháp VỚI 2 NỘI DUNG CHÍNH LÀ:

 Thư ngày 15-9-1911 của Nguyễn Tất Thành | Nguyễn Tất Thành v… | Flickr

1.    Xin thực dân Pháp trợ cấp hoặc tìm việc làm cho bố đẻ của hắn là một tên nát rượu giết người vô tội!!! Đúng là phải có công lao gì cũ hoặc mới với thực dân Pháp thì hắn mới dám làm việc đó (tức đòi nợ thực dân Pháp-CKV).

 

2.    Hồ xin được đi học tiếp để “PHỤC VỤ MẪU QUỐC PHÁP” một cách tốt hơn!!!

 

Chú Ý 4: Hai nội dung trong lá thư của Hồ có làm cho TS SQJ thắc mắc? Đang là kẻ phạm pháp đối với thực dân Pháp, tức người yêu nước chống Thực Dân Pháp mà lại viết thư cho thực dân Pháp thì chẳng hoá ra việc Hồ qua Pháp CÔNG KHAI có phải  vì hắn được Thực dân Pháp  giao cho nó một nhiệm vụ gì đó mà thực dân Pháp cần Hồ tham gia thực hiện!!!

 

Việc Hồ CÔNG KHAI ĐÒI HỎI quyền lợi vật chất cho cha của Hồ, bị thực dân Pháp khước từ. Về mặt nổi chúng ta thấy như vậy, nhưng có một điều khiến chúng ta phải nghĩ đến những SỰ THẬT của mặt chìm. Bởi theo Hồ thì cha của hắn đã cùng đường nên phải ngồi lê ở chợ Bến Thành bói toán kiếm ăn. Với một tên nát rượu thì bao nhiêu tiền cho đủ, vậy mà nó phải bỏ nơi thị tứ chợ Bến Thành, một nơi có đông khách qua lại xuống vùng Đồng Tháp hoang vắng để có tiền  mua đất lập nghiệp lấy vợ. Điều TS SQJ cần phải tự hỏi là khi di chuyển chỗ ở và cuộc sống phong lưu có gì liên quan tới con đường có thể dễ dàng và gần nhất để liên lạc với các tù nhân chính trị bị giam cầm ở Côn Đảo???

 

Và có một bật mí khiến chúng ta phải nghi ngờ  đặt dấu hỏi rằng cha con Hồ việt gian có phải là chỉ điểm của mật thám Pháp? Cha Hồ đã lợi dụng bạn đồng khoa với Cụ Phan Bội Châu nên dù còn rất nghèo khổ “mà cũng giúp đỡ Cụ Phan Bội Châu” và sau đó hắn được đưa ra Huế làm quan với một câu chuyện giả tưởng trong vụ quan hệ bất chính giữa dòng họ Hồ Sĩ Tạo với dòng họ Nguyễn Sinh, cho nên chính họ Hồ Sĩ Tạo, dòng họ của một Tứ Trụ triều đình Nhà Nguyễn thời điểm đó tiến cử! Câu chuyện này cần phải để ý vì nó được phát hiện và có bút tích bài viết hẳn hoi cũng như được đưa ra tuyên truyền, công khai bởi sử nô Trần Quốc Vượng.  Vì bác ruột của sử nô Trần Quốc Vượng là Thẩm Phán Tối Cao Pháp Viện thời gọi là Đệ Nhị Cộng Hoà, Trần Thúc Linh, một tên  trí thức nằm vùng trong Nam của VGCS.

 

Sự kiện này có nhiều xác xuất về sự thật rằng Nguyễn Sinh Huy aka Nguyễn Sinh Sắc đã thông báo khéo rằng Hồ Chí Minh không phải là con ruột  của hắn cho nên hắn mới đặt cho cái tên là NGUYỄN SINH COÔNG. Sau này bạn bè hắn khuyên bảo nên hắn mới đẻ ra cái tên mới cho Hồ là Nguyễn Tất Thành!

 

Chú Ý 5: TS SQJ đã vô tình hay cố ý bỏ sót nhiều chuyện trong giai đoạn đầu khi Hồ mới đặt chân tới Pháp, nghĩa là từ 1911 cho đến 1923. Trong đó có những việc bởi theo chúng tôi  nó rất quan trọng, đó là:

 

1.    Trong lá thư của Hồ gởi cho Bộ Thuộc Địa thực dân Pháp khi vừa tới Marseille (1911), nếu chú ý chúng ta lại thấy một điều khác nữa là nét chữ viết của Hồ trong lá thư đó có nhiều điều mờ ám. Nét chữ trong lá thư hoàn toàn không giống nét chữ của những thư, sách, truyện, chỉ thị… của Hồ trong suốt một thời gian dài cho đến khi hắn chết (1-9-1969). Nếu ai còn nghi ngờ xin cứ thử khảo sát xem có bút tích nào của Hồ giống bút tích của lá thư được viết năm 1911.

 

2.    Vậy chúng ta lại phải đặt câu hỏi ai đã tung bức thư này ra công khai ngoài quẩn chúng.  Nhờ đó mà các nhà trí thức ở Pháp lúc bấy giờ là Phan Chu Trinh, Phan Văn Trường, Nguyễn Thế Truyền… đã cảm động vì thấy hoàn cảnh éo le của con một vị khoa bảng, đồng khoá với cụ Phan Bội Châu.  Thế là, vì quá nặng về tình cảm quen biết nên đã đưa Hồ về nhập bọn.  Các vị đã dạy Hồ từ những nghề như nhiếp ảnh, làm báo, cho đến chính trị.  Các vị còn đưa Hồ đến những nơi hội thảo về chính trị để học hỏi và trau dồi thêm việc nghe, học tiếng Pháp. Hơn nữa các vị còn cho phép Hồ được đứng chung cái tên NGUYỄN ÁI QUỐC và cuối cùng thì tên Hồ đại việt gian này đã CƯỚP LUÔN cái tên NGUYỄN ÁI QUỐC từ đó cho đến nay!!!

 

3.    Các vị cũng dìu dắt cho tên Hồ gia nhập Đảng Xã Hội Pháp.  Đến khi tranh luận về “Cương Lĩnh Chính Trị” của Quốc tế Cộng sản 3 thì Hồ mới đi theo phía Cộng Sản Pháp được tách ra từ Đảng Xã Hội Pháp để từ đó hắn đi theo “CHỦ NGHĨA THỰC DÂN ĐỎ NGA XÔ LENINIST”.  Cũng chính từ đó Hồ mới được Đảng Cộng Sản Pháp giới thiệu và giúp đỡ sang Nga vào cuốn năm 1923. Hồ được cử đi vì hắn có ưu thế là một người Việt Nam, tức một người dân ở xứ thuộc địa tại vùng Đông Nam Á.

 

4.    Trở lại việc lá thư, hiển nhiên không cần phải suy nghĩ nhiều cũng biết kẻ công khai đưa lá thư đó ra ngoài chính là MẬT VỤ PHÁP.

 

Chúng tôi cam đoan như vậy KHÔNG PHẢI  là vấn đề TÔI NGHĨ hay TÔI TIN như TS SQJ. Bởi vì chúng tôi có tài liệu liên hoàn của chính bà tiến sĩ:

 

-         Việc Hồ đi bằng giấy tờ giả sang Pháp mà  lúc đó Cha Con Hồ đã nhận lời làm chỉ điểm cho Mật Thám Pháp.  Điều kiện để hai cha con chấp nhận làm chỉ điểm chính là việc Nguyễn Sinh Huy aka Nguyễn Sinh Sắc sẽ được giúp đỡ về vật chất và cao nhất là còn có thể được “hồi nhiệm”.  Riêng cá nhân Hồ thì sẽ được học ở trường Bộ Thuộc Địa bên Pháp và con đường hoạn lộ từ đó sẽ thênh thang rộng mở!!!

 

Cho nên chính bà TS SQJ đã giúp chúng ta biết được sự việc đó qua câu trả lời của bà với BBC – Ban Tiếng Việt: “NHƯNG NHỮNG HOÀN CẢNH BÊN NGOÀI ĐÃ BUỘC ÔNG PHẢI RA NƯỚC NGOÀI” (sic).

 

Chú Ý 6:  Còn một vấn đề khác nữa mà chúng tôi cần hỏi bà TS SQJ là bà có biết việc Hồ Chí Minh có bồ và con gái riêng ở Pháp không?  Chúng tôi đưa chuyện này ra để chúng minh rằng bà có thói quen che dấu những việc xấu xa bẩn thỉu đê tiện của Hồ.

 

Chuyện trai gái, con rơi không phải là vấn đề lớn nhưng chúng tôi nêu ra đây  vì MUỐN CHỨNG MINH bản thân Hồ là một tên độc tài, khát máu.

 

Trong thời gian từ 1911 đến cuối năm 1923, Hồ đã có một cuộc tình GIÀ NHÂN NGÃI NON VỢ CHỒNG để có với cô ta một cô con gái tên là Louise Darguieres. Bởi vì cô bồ của Hồ là  người thợ làm bánh mì. Cho nên, như Hồ trong tự truyện đã viết rằng, mỗi sáng trước khi đi làm Hồ lấy một hòn gạch cho vào nung trong lò nướng bánh mì; chiều tối đi làm về, lấy hòn gạch ra rồi bọc trong tờ giấy báo để ôm ngủ vì thời tiết quá lạnh. Bà TS SQJ thử nghĩ xem, một việc cỏn con đó mà trong suốt bao nhiêu năm trời Hồ vẫn tiếp tục bảo lưu ý kiến NÓI LÁO của mình.  Nếu đúng là sự thật như tự truyện để ôm hòn gạch đó ngủ thì không bao giờ Hồ còn có thể làm việt gian hay chỉ điểm được nữa vì toàn thân hắn đã biến thành đống than tro.

 

Cuối 1923 hắn được Đảng Cộng Sản Pháp giới thiệu qua Nga và kể từ đó hắn quất ngựa truy phong cho đến tận tháng 5-1969, trước khi bị lôi cổ xuống hoả ngục hắn đã xin với Tổng Thống  Pompidou, Cộng Hoà Pháp để tìm kiếm đứa con gái và đưa đứa con gái rơi của hắn sang Việt Nam cho hắn gặp mặt lần cuối. Ngạc nhiên nhất là việc ông Tổng Thống Pháp Pompidou đã thi hành yêu cầu của họ Hồ một cách rất nhanh nhẩu!!!

 

Cuối những ngày Hồ sắp sửa bị lôi cổ  xuống Hoả Ngục, hai cha con họ Hồ đi dạo ở vườn hoa ngay trước cổng chính của cái gọi là Phủ Chủ Tịch! Và mật thám  ngoại quốc đã chụp được một tấm ảnh của hai cha con hắn tung ra công chúng!!!

 

Việc làm này của Hồ là lợi dụng lũ gọi là an ninh ngoại quốc để nâng bi Hồ là một người Cha tốt, chỉ vì “việc nước, việc đảng” nên không thể  chăm sóc  được con của mình. Cho nên trước khi chết, hắn đưa Louise về ở chung.  Đấy cũng là tín hiệu Hồ đưa ra cho những tên đàn em thân cận phải cố sắp xếp một tương lai thật huy hoàng cho đứa con rơi của hắn là Nông Đức Mạnh, một tên có bộ mặt vừa vô duyên vừa khờ khạo, vì thế nó đã được lôi lên làm Tổng Bí Thư của Đảng Việt Gian Cộng Sản!

 

Một câu hỏi khác lại được đặt ra là tại sao  từ Hà Nội đi Hải Phòng nào có xa xôi gì (dài 80km-CKV) thế mà Hồ không hề đả động tới đứa con rơi khác, nó chính là đứa con của Hồ với Nguyễn Thị Minh Khai, được mẹ nó đặt tên là Hồng Minh, từ Nam tập kết năm 1954 rồi được đưa về học tại Trường dành cho con em người Miền Nam tập kết ở Hải Phòng.





Thursday, January 19, 2023

Người lính già Oregon: MÀN KỊCH VŨ THÀNH AN ĐÃ HẠ MÀN

 LGT:  Thật đúng như những gì Chính Khí Việt  tiên đoán về tên Vũ Thành An từ những năm 2004, khi ấy Chính Khí Việt  dưới bút hiệu khác là "Phạm Bính" có viết một bài đăng trên yahoogroup, nhưng rất tiếc yahoogroup đã bất khiên dụng, nên việc truy tìm bài cũ gặp nhiều khó khăn.  Tuy nhiên bài viết cũ của Chính Khí Việt so với bài viết này của tác giả Người Lính Già Oregan nó cách xa nhau một trời một vực. Lý do là:

1/ Lúc đó Chính Khí Việt mới tham gia diễn đàn yahoo.group trình độ viết lách không thể nào so sánh dược với tác giả Người Lính Già.

2/ Sự hiểu biết của Chính Khí Việt về nhân vật Vũ Thành An còn rất ấu trĩ.

3/ Vào thời kỳ đó "Một Tartuffe thời đại" chưa lộ nguyên hình  là một tên trở cờ vô liêm sỉ!!!

Vì thế khi đọc được bài "Màn Kịch Vũ Thành An Đã Hạ Màn" của Tác Giả Người Lính Già Oregan, Chính Khí Việt thấy bài viết của tác giả là một bài viết cực hay, vừa chính xác về bản chất của Vũ Thành An,  vừa nói lên một sự thật đau lòng rằng cái nghị quyết 36 của Đảng Việt Gian Cộng Sản đã phần nào thành công trên những con người mà lương tâm cũng như danh lợi làm họ chai đá quên đi những nỗi thống khổ của người dân, cũng như sự cai trị tàn bạo của tập đoàn VGCS!!!

Chính Khí Việt xin TRÂN TRỌNG giới thiệu bài viết dưới đây của tác giả Người Lính Già Oregan đến quý vị độc giả website Chính Khí Việt trong và ngoài nước.  

Xin cám ơn Tác Giả Người Lính Già đã cho xử dụng bài viết này qua cái nhìn  chủ quan của Chính Khí Việt khi tác giả đã phổ biến rộng rãi mà không có ý xử dụng tác quyền!

Chính Khí Việt

206-631-1806

MÀN KỊCH VŨ THÀNH AN ĐÃ HẠ MÀN




Trong vở hài kịch nổi tiếng của Molière, Tartuffe ou l’hypocrite (1664), nhân vật chính, Tartuffe, là một gã vô lại, cơ hội chủ nghĩa, được Orgon, thuộc giới trung lưu (bourgeois), rước về nhà với sự chấp thuận của bà mẹ  mộ đạo cuồng tín, Mme Pernelle, và hai mẹ con xem gã như một thánh sống. Trong khi, ngược lại, cả gia đình, từ Elmire, vợ kế của ông, đến Damis, con trai, đến Mariane, con gái, đến người anh vợ, đến cô người làm trực tính, trực ngôn, đều khinh ghét gã. Orgon, mỗi lần đi đâu về, đều ân cần vấn an Tartuffe trước tiên. Và dự tính gả Mariane cho gã, mặc dù cô đã có người yêu, là Valère. Trước mọi người, Tartuffe có thái độ khiêm cung, nói năng nhỏ nhẹ, dáng vẻ nghiêm trang, miệng lúc nào cũng kêu tên Chúa. Một hôm, có dịp gặp riêng Elmire, gã thả lời ong bướm. Từ phòng bên, Damis nghe được, liền báo cho bố biết, nhưng Tartuffe chối bay chối biến và tố ngược Damis vu khống, khiến Orgon, vì quá mê gã, bèn từ con, đuổi đi, và viết giấy tặng hết nhà cửa, tài sản cho gã. Còn Elmire giả vờ nói với gã, sẽ không tiết lộ việc này nếu gã chịu từ bỏ Mariane để cho cô lấy Valère. Rồi bày mưu, hẹn gặp Tartuffe tại phòng, làm như muốn đáp lại tình yêu của gã, nhưng trước đó, đã sắp xếp cho Orgon núp dưới bàn, nghe hết. Orgon bèn nổi giận lôi đình, đuổi gã ra khỏi nhà, trong khi Mme Pernelle vẫn không tin. Nhưng Tartuffe lại đuổi ngược gia chủ, sau khi trưng ra đầy đủ giấy tờ. Vua biết được câu chuyện, ra lệnh bắt gã. Vở kịch kết thúc có hậu cho gia đình Orgon với tin loan báo đám cưới của Mariane với Valère.



I. Tartuffe trong bối cảnh Portland, Oregon



Tôi kể sơ về nội dung vở hài kịch Pháp, thế kỷ XVII, của Molière, để nhắc đến một vở hài kịch tương tự, đương thời, mà nhân vật là người thế kỷ XXI, đang sống giữa Cộng đồng của chúng tôi, tức Portland, Oregon. Anh là một nhạc sĩ nổi tiếng, đối với người Việt tỵ nạn trên thế giới, mặc nhiên trở thành người của quần chúng (public figure), nhưng tôi tạm gọi “không tên”, cho có vẻ lập dị như những bài hát của anh. Từ lúc chưa thành phó tế, anh nhạc sĩ không tên này luôn cư xử với mọi người còn hơn một nhà tu hành thứ thiệt: lễ độ, tươi cười, nhã nhặn, dáng vẻ e ấp như cô dâu mới về nhà chồng, và nhũn như con chi chi. Một lần, trong bữa ăn tại nhà một người bạn tôi, vốn mê những bài không tên, anh nhạc sĩ tuyên bố rằng anh đã có lời hứa với Chúa là sẽ không bao giờ hát và làm nhạc đời nữa. Liền sau đó, anh cầm đàn, hát một bài sặc mùi đạo, mà anh nói mới sáng tác. Tôi quên tựa đề, nhưng nhớ mang máng nội dung, đầy tính tượng trưng : Một người leo lên dốc đá cheo leo, trượt chân ngã xuống mấy bận, cuối cùng cũng thành công, nhờ Chúa giơ tay dắt lên. Và kết thúc là một coda cao vút, ngân vang như tiếng kinh cầu, ai nghe cũng cảm động.



Nhiều lần, trước đây, bạn bè, người quen, và đồng hương Portland, Công giáo hay không, vốn dị ứng với anh nhạc sĩ kiêm thầy tu này, cho anh là một tên đạo đức giả thật. Biết tôi là con chiên trong giáo xứ Mỹ mà anh đang phục vụ, họ đã mớm ý cho, và thúc giục, tôi viết một bài tố anh ta về ba tội : Làm ăng-ten trong trại tù cải tạo ; Làm thầy sáu mà không thuộc giáo lý ; Lợi dụng tiền bá tánh để làm giàu cá nhân… 

Tôi từ chối, bác bỏ những lời buộc tội mà tôi cho hoặc quá cũ, hoặc thiếu bằng chứng cụ thể, hoặc không đủ thuyết phục. Và qua đó, vô tình đóng vai luật sư bào chữa cho anh ta –điều mà anh chưa hề biết. Như sau :

 

A.   Làm ăng ten trong tù?



Tôi nói với họ rằng tôi cũng đã ở tù tám năm ngoài Bắc, nhưng không  chung trại, chung đội với anh ta, nên không chứng kiến tận mắt, và bởi vậy, không dám lên tiếng bàn bạc về điều gì mình không rõ, không thấy, mặc dù đã đọc nhức mắt nhiều bài viết ký tên tác giả đường hoàng, và nghe rát tai những tin đồn nặc danh, nửa thực nửa hư, thuộc loại tabloids, rất tiêu cực về anh. Tuy nhiên, tôi thắc mắc, về từ ngữ, khi các tác giả, độc giả, và tù nhân cải tạo gọi anh là ăng-ten, không biết có đúng (lắm) không. Bởi một lý do đơn giản : Hệ thống ăng-ten trong tù được bố trí ngầm –không, hoặc khó, có ai phát giác được, và làm sao ?– và đôi khi ăng-ten chính là thằng bạn tù tử tế, hiền như ma sơ, nằm cạnh bên. Thông thường, bọn ăng-ten được giao phó nhiệm vụ theo dõi và báo cáo, một cách bí mật, cho cán bộ trại về những hành động, và tư tưởng, của đồng đội, đặc biệt âm mưu trốn trại –là điều mà bọn cai tù lo sợ nhất. Nhưng để lập công, chúng báo cáo, hoặc bịa ra, đủ thứ chuyện, thượng vàng hạ cám, kể cả thở dài trong đêm, ngủ gật trong giờ “học tập”, hay lén hôn vợ trong nhà thăm nuôi v..v...



Riêng anh nhạc sĩ, qua lời của nhiều nhân chứng, có thời gian được cử làm thi đua, và đội trưởng một đội, với nhiệm vụ báo cáo một cách công khai, hợp pháp, về người và việc trong trại, trong đội, và mặc tình hành hạ đồng tù. Tôi nghĩ, đã là công khai thì không còn bị gọi ăng-ten nữa. Phải chăng vì hành động hắc ám, muốn lấy điểm với cai tù, mà anh đã bị những nạn nhân và nhân chứng quen miệng gán cho cái nickname ăng-ten, là danh xưng nặng nề và bỉ ổi nhất, mặc dù về hậu quả, tội làm ăng-ten hay làm đội trưởng, mà ác ôn, cũng ngang nhau, bên tám lạng bên nửa cân ? Hoặc giả, có thể ở trại này, anh ta làm ăng-ten, ở trại nọ, làm đội trưởng ác ôn ? Hoặc có thể ở cùng một trại, có lúc anh làm đội trưởng ác ôn, có lúc làm ăng-ten, cho nên lẫn lộn về chữ dùng chăng ?  



B. Làm thầy sáu dỏm?

 

1) Năm 1992, tôi đang nghỉ hè ở San José. Anh nhạc sĩ không tên, lúc ấy mới qua Mỹ, dự định tổ chức buổi tái ngộ với những fans 

của mình trong một hội trường gần đó và anh ta bị một số cựu quân nhân cảnh cáo, tẩy chay, và dọa hành hung, và cửa hội trường bị họ chận, cấm không cho ai vào dự, bởi bất mãn với thành tích “ăng-ten” của anh. Cho nên, tôi biết rất rõ. Anh bèn chạy lên Portland, để tỵ nạn. Tại đây, theo tin đồn miệng, hay phổ biến trên Mạng, nhưng không ai dám xác nhận: đầu tiên, anh ta vô chùa xin quy y. Bị chùa từ chối, anh bèn nhảy sang nhà thờ Tin Lành. Bị từ chối nữa, anh chưa biết đi đâu, thì bất ngờ được tiến cử lên LM chánh xứ La Vang bởi những người thân cận của ông. Biết anh là nhạc sĩ nổi tiếng, LM chánh xứ nhận ngay, cho vào ca đoàn và sau giữ chức “sứ vụ tông đồ mục vụ” (?), nhưng anh rất mù mờ về giáo lý, khiến giáo dân bàn tán, khó chịu. Về sau, không biết bằng cách nào, anh thuyết phục được ông LM chấp thuận cho học làm thầy sáu, mà không qua thủ tục bắt buộc cho tất cả ứng viên phó tế khác : Phải đi học lấy bằng MA về Thần học (theology) tại University of Portland. Vì kém Anh văn, lại không có BA ở Mỹ, anh được Tòa Tổng Giám Mục Portland –thời đó, còn quá dễ dãi–  châm chước cho tham dự các lớp Kinh Thánh căn bản do giáo phận tổ chức và học thần học “hàm thụ” tại chỗ với một LM trẻ, đệ tử của LM chánh xứ, và với sự giúp đỡ làm homework của một giáo viên dạy giáo lý tại La Vang. Năm 2001, anh được phong chức phó tế. Theo thiển ý, anh làm thầy sáu ngang, tức là tắt, cũng như làm quan tắt, chứ không phải làm thầy sáu chui hay dỏm, như dư luận dị nghị. Lúc ấy, LM chánh xứ đã đổi đi và một LM khác lên thay, và với ý kiến của giáo dân, ông cha xứ mới này từ chối, không nhận anh về giáo xứ La Vang, mặc dù đang rất cần một phó tế người Việt.

 

2) Rồi thầy sáu Việt Nam này được Tòa Tổng Giám Mục Portland bổ nhiệm về phục vụ một giáo xứ Mỹ, từ 2001 cho đến hôm nay.

    a. Trong buổi lễ chiều Chúa Nhật, có tôi, anh được cha xứ Mỹ mời đứng lên tự giới thiệu, trước giáo dân Mỹ và thiểu số, gồm khá đông người Mễ, Phi, Nga… và lèo tèo vài bổn đạo Việt Nam. Vì thế, anh tha hồ bốc phét, khiếp quá, tuy không ác liệt như kho đạn Long Bình, hoặc văng miểng tới mây xanh như vài vị thuộc hàng cự phách trong Làng Nổ Oregon, về thân thế và lý lịch. Anh ta nói, và tôi còn nhớ rõ, tuy là một Trung úy Phật tử, nhưng anh đã có ơn gọi đi tu theo Công giáo, từ lúc còn ở Việt Nam trước 1975, sau khi một cô bạn gái dạy anh học kinh Kính Mừng, và đi đánh trận [hồi nào ?], nhờ đọc kinh Kính Mừng, anh đã nhiều lần thoát chết, và sau 1975, trong tù VC, cũng nhờ đọc kinh ấy, anh đã khỏi bệnh mất ngủ [sic]. Nào là qua Mỹ, bị bệnh gần chết, anh đã nhờ Chúa và Đức Mẹ Maria cứu khỏi. Nào là anh có bằng Cử Nhân Luật ở VN, đặt nhạc trữ tình, nhưng, anh thêm, với thiên chức thầy sáu, từ nay anh sẽ quên đi “quá khứ sai lầm” đó. Nào là, động trời hơn, chức vụ cuối cùng của anh, trước ngày Sài Gòn sụp đổ, là chỉ huy Bộ Thông Tin của chính phủ Miền Nam và dùng chữ minister –bởi, tôi tự hỏi, anh cố tình nổ sảng hay không hiểu chữ đó có nghĩa “bộ trưởng” ? Nào là anh bị giam nhiều năm tại những trại tù khắc nghiệt của VC, và ở đó được bạn bè rửa tội cho… Giáo dân Mỹ tò mò lắng nghe, không phản ứng, một phần vì lịch sự, một phần vì không ở trong chăn nên anh nói hươu nói vượn gì cũng tin tuốt luốt, một phần vì chỉ hiểu lõm bõm, cũng như tôi, tiếng Anh đầy accent An Nam Mít của anh.

 

    b. Trung bình mỗi tháng, anh đến nhà thờ một lần để phụ giúp cha xứ làm lễ, và mỗi lần, trước và sau lễ, thấy tôi, anh ta gật đầu chào, và ngược lại, nhưng không bắt tay nhau, bởi mặc cảm từ cả hai phía. Tiếp xúc với anh, tôi cảm thấy khó thoải mái, nếu không muốn nói khó chịu, vì cử chỉ và lời ăn tiếng nói, khiêm nhường, hay nhún nhường quá đáng, của anh, có cái vẻ gì đó không thật, nếu không muốn nói giả tạo, làm tôi nghĩ đến vở kịch và nhân vật của Molière. Càng khó chịu hơn khi, sau này, nghe tin về một phép lạ, được ai đó đồn ầm trên báo và Mạng Việt Nam, đã xảy ra cho cặp kính mát của anh, nghĩa là giơ nó lên ánh mặt trời người ta thấy có hình Đức Mẹ hiện ra rõ ràng. Phép lạ nhảm nhí, lố bịch đó, ít lâu sau, không còn được ai nhắc nữa, nhưng nhiều người vẫn nhớ, để kể lại với ít nhiều châm biếm, mỉa mai.

 

C. Làm giàu từ những hoạt động từ thiện?



Tòa Tổng Giám Mục Portland và cha chánh xứ cho anh thời gian rộng rãi để lo cho Hội Từ Thiện, mà anh sáng lập năm 2005, và quảng cáo rầm rộ trong một flyer (đính kèm).   

Phải công nhận anh điều hành Hội một cách khoa học và qui mô, gồm cả việc bán điện thoại V247 và dược thảo chữa bách bệnh (trong đó có thuốc “tăng cường hạnh phúc gia đình”) và đã kiếm được tiền một cách hợp pháp, ít ra theo giấy tờ và báo cáo. Được tờ The Sentinel của Giáo phận và cha xứ nhiệt liệt ca ngợi, và anh mặc nhiên trở thành thầy sáu cưng của Tòa Giám Mục Portland. Thậm chí, cũng năm ngoái, 2016, cha xứ đã đi Manila, Philippines làm từ thiện, cùng với anh ta.

Có một điều làm đồng hương chê bai : Thành công như thế, nhưng anh không bao giờ tham gia sinh hoạt Cộng Đồng, không đóng góp tài năng hay tài chánh cho Cộng Đồng khi cần. Nhưng sau hai mươi năm, vẫn né, vẫn núp dưới chiếc veste đen và cổ cồn trắng, và những ngày Chúa Nhật, dưới lễ phục –được sử dụng như một áo giáp vững chắc. Và rất tự tin, tưởng rằng người ta đã quên.

Nhưng người ta vẫn nhớ. Tôi thành thật nói với những kẻ còn căm ghét anh rằng, dù có tội gì chăng nữa, anh đã cải tà qui chánh và chọn con đường tu rồi thì hãy cho anh ta một cơ hội làm lại cuộc đời. Bằng cách để yên cho anh tu hành, leave him alone, như người Mỹ thường nói. Và tôi im lặng. Kiên nhẫn chờ đợi, và cầu mong, một ngày anh sớm thành “chánh quả”.

 

II. Áo gấm về làng



Đùng một cái, có tin anh nhạc sĩ kiêm thầy tu này trở về Việt Nam làm một tua ra mắt và bán sách (Chuyện tình không tên) viết kể lại chuyện tình “hàm thụ” ngày xưa một cách vô duyên, lẩm cẩm, vớ vẩn (đối với một người trên bảy bó, quá tuổi hồi xuân, nếu không vớ vẩn, lẩm cẩm, vô duyên thì còn là cái gì ?), đồng thời tổ chức hát những bài không tên cũ rích, cùng với những ca sĩ hải ngoại cóc nhái, vô liêm sỉ, mùa chay nào cũng có nước mắt, cộng với vài ca sĩ lô-can quốc nội, suốt tháng 8 này, tại Hà Nội, Đà Nẵng, Qui Nhơn, Quảng Ngãi, và Sài Gòn. Tin được tung ra, chuyền đi nhanh như tên bắn, làm mọi người sửng sốt, thất vọng, nhưng không ngạc nhiên, vì bản chất là bản chất, ở đây, giả dối, và, như VC nói, không bao giờ thay đổi. Đối với anh ta, vấn đề chỉ là thời gian cho vở kịch bịp bợm, có lớp lang, dài đến hai mươi năm, hạ màn, trót lọt.



Hôm nay, tôi không còn chọn lựa, vì anh nhạc sĩ kiêm phó tế này đã vượt qua lằn ranh đỏ (red line). Nhìn những bức ảnh của anh chụp ngày 28/7 tại phi trường Nội Bài, và phổ biến tràn ngập trên Mạng, mày râu nhẵn nhụi áo quần bảnh bao, hớn hở, khác xa hồi mới đến Portland, vào đầu thập niên 90, còn lẻ loi, lêu bêu, bèo nhèo, và cười nói tươi rói với các ca sĩ địa phương, bạn bè và thân nhân ra đón, tặng hoa, níu lấy tay, khiến những người tỵ nạn chống VC và các cựu tù binh cải tạo hiện ở hải ngoại không khỏi thấy ngứa mắt và ứa gan.



Mặt nạ rơi xuống, anh ta hiện nguyên hình một Tartuffe bằng xương bằng thịt đã đóng vai trò của mình quá xuất sắc, và bây giờ, cụ thể hơn, đã trở thành một công cụ ngu ngốc, nhưng hãnh diện, của VC, trong việc thực thi Nghị quyết 36, cũng như hơn bốn mươi năm trước, tại các trại tù, trong việc đối xử ác độc với các sĩ quan VNCH đồng đội của anh. Vì sao ?

 

1) Thời điểm trở về (tự nguyện, hay được VC mời dụ ?) của anh rất phù hợp với “ý đồ” và kế hoạch thâm độc của VC và tình thế hiện tại trong nước. Xin nhắc, tháng 8 là tháng VC kỷ niệm Hà Nội khởi nghĩa (19/8/1945), còn gọi là “Cánh mạng tháng 8”. Không phải bởi trùng hợp, ngẫu nhiên, hay tự phát, mà có đến hơn hai trăm người dân (ở không, rảnh quá sao ?), được gọi là fans, đội mưa hàng giờ để đón nhạc sĩ thần tượng, tại phi trường, theo tin báo chí quốc nội  –một vinh dự hãn hữu mà từ trước đến nay, không có Việt Kiều nào được nhận lãnh… VC là một lũ lưu manh, xảo quyệt, biết tận dụng mọi thủ đoạn. Khi cần đàn áp biểu tình, hay đập phá nhà thờ, tu viện, chúng điều động hàng trăm côn đồ, thay vì công an, và tuyên bố đó là “hành động tự phát” của nhân dân. Làm sao có một “hành động tự phát” nào dưới chế độ độc tài, đảng trị hiện nay, mà không được bọn lãnh đạo cho phép, sắp xếp, cổ võ, hoặc ngược lại, mà không bị ngăn chận, trừng phạt, đàn áp dã man ?

Vai trò của anh này rất cần thiết cho VC trong giai đoạn và bối cảnh hiện tại bởi anh ta là một phó tế Công giáo và một nhạc sĩ nổi danh. Nhất cử lưỡng tiện. Như sau :

 

    a. Về mặt nổi, anh ta trở về trong tư cách nghệ sĩ trình diễn, được nhiều người hâm mộ tiếp đón –theo dàn dựng của VC, là chuyện thường tình đối với công luận. Ngoài ra, VC ngu gì mà không biết anh là cựu sĩ quan bị tù cải tạo nổi tiếng, nhưng vẫn cho phép về trình diễn, mà không qua thủ tục kiểm duyệt khắt khe, cấm cản gì ráo, không bắt “cởi quần áo khám nghiệm” như những ca sĩ, nhạc sĩ hải ngoại khác (nghĩa bóng) về nước trình diễn, hay những cô gái quê (nghĩa đen) muốn lấy chồng Đại Hàn, Đài Loan, kể cả những thằng ngưòi nửa điên nửa khùng, đui què sứt mẻ. Qua việc dành mọi ưu đãi cho anh nhạc sĩ này, phải chăng chúng muốn tuyên truyền, một lần nữa, chính sách “hòa hợp hòa giải”, “xóa bỏ hận thù” bịp bợm, mà chúng đã khổ công khua chiêng gõ mõ ầm ỉ, nhưng vẫn thất bại, suốt bao năm qua ?

 

     b. Về mặt chìm, là phó tế, anh bị dùng như một đối trọng (contrepoids) với những vị linh mục và giáo dân dũng cảm trong nước, từ mấy tháng nay, đã và đang ngày đêm xuống đường biểu tình chống tập đoàn Formosa và bọn lãnh đạo tham nhũng bán nước cầu vinh, cũng như, ở hải ngoại, chúng đang sử dụng những linh mục trẻ, quốc doanh, bố lếu bố láo, hay giả mạo, tại Texas, Florida hay Connecticut –đã lợi dụng bục giảng để công khai tuyên bố những lời mất dạy về VNCH và Ngày Quốc Hận 30/4. Cho phép một nhà tu hành Công giáo, dù chỉ là phó tế, chức nhỏ nhất trong hàng giáo phẩm, về nước ca hát, VC muốn chứng tỏ cho cả thế giới thấy rằng chúng không kỳ thị tôn giáo, và qua đó, và cùng với sự im lặng của Hội đồng Giám mục Việt Nam, chúng có thêm đồng minh và phương tiện để tiêu diệt một cách tinh vi và mạnh mẽ hơn những linh mục và giáo dân đang biểu tình phản kháng chúng. Đã không ủng hộ họ thì chớ, mà vô tình (hay nhận lệnh) anh thầy tu tắt này cũng không nhiều thì ít đã đồng lõa, tiếp tay triệt tiêu sự chiến đấu đầy chính nghĩa của họ, trước công luận ?

 

2) Ngoài ra, khi về VN trình diễn nhạc đời, mà là nhạc tình sa đọa, đương nhiên anh ta đã tự lột bỏ chức thánh cao quý và chiếc áo tu hành mà anh, một Xuân Tóc Đỏ mới, đã may mắn vớ được –đã tạm thời che chở anh trước cơn thịnh nộ của những đồng hương tỵ nạn và các sĩ quan tù nhân cải tạo, một thời là nạn nhân trực tiếp, hay gián tiếp, của anh.

Thêm nữa, phải chăng vì chóa mắt trước danh và lợi, và lòng trần chưa dứt bỏ được tham sân si, anh ta đã vi phạm trầm trọng lời thề hứa, với Chúa, mà trong vai trò Tartuffe, anh thường lớn tiếng rêu rao, khi có dịp, là từ bỏ những bài trữ tình, dù có tên hay không tên, của anh ?



Nhân tiện, NLGO tôi, trong tư cách một khách thưởng ngoạn, xin có lời bàn nhỏ về những bài không tên: nhạc thì ủy mị, rên siết, sướt mướt, nghĩa là tầm thường, và nội dung bài nào, nhất là bài không tên cuối cùng, cũng xúi giục người đàn bà có chồng ngoại tình, trong tư tưởng, với thằng bồ cũ rất bựa, rất nham nhở, rất cà chớn và rất độc ác đã công khai khoe khoang thành tích chơi gái, không biết giữ gìn thanh danh, bảo vệ hạnh phúc gia đình cho người đã (lỡ dại) trao thân cho nó. Tôi thực tình không hiểu nổi, về mặt nghệ thuật, và nhất là đạo đức, não trạng nào đã khiến người ta, ở hải ngoại hay trong nước, có thể mê mẩn những bài hát có nội dung vô luân đến thế, đến nỗi phải tiến cử anh ta học làm thầy sáu, hoặc phải đứng hàng giờ dưới mưa, chờ đón anh ta trở về nước, hoặc phải tranh nhau để được hát chung trong cuộc lưu diễn này. Trước 1975, chẳng hạn, một con bé hàng xóm của tôi, mới mười tuổi, thường nghêu ngao hát những câu, “mưa bên chồng có làm em khóc… có làm em nhớ những khi mình mặn nồng…”. Đúng là bệnh hoạn !



Tôi nghĩ rằng Tòa Tổng Giám Mục Portland và cha xứ họ đạo Mỹ chưa biết mục đích thật sự về VN lần này của anh. Nhưng tôi tin rồi họ cũng sẽ biết, kể cả việc làm “ăng-ten”, bức hại đồng đội trong tù, và việc rửa tội chui, còn là một nghi vấn đối với nhiều người. Vì tôi tin vào công lý tuyệt đối của Thiên Chúa, hay luật nhân quả (karma) trong đời thường. Còn anh dại gì mà khai thật. Họ cứ tưởng anh về VN lần này, cũng như mọi lần trước (và chắc chắn đã được nêu lên trong đơn xin phép của anh), là để làm từ thiện.

 

III. Thay cho lời kết



Có lẽ sau bài viết này, tôi sẽ phải đi lễ tại một nhà thờ khác trong khu vực. Lý do duy nhất là để tránh nhìn thấy bộ mặt tởm lợm của một kẻ mà từ nay sẽ tiếp tục là chỗ trú ẩn an toàn cho sự lừa bịp và gian dối hóa thân. Một Tartuffe thời đại, mà những hành vi vừa qua tại Việt Nam có hậu quả rất khốc hại và lâu dài trên cả nước –còn tồi tệ hơn chính nhân vật đạo đức giả trong vở kịch của Molière.

Người lính già Oregon

 

Subscribe to our Newsletter

Contact our Support

Email us: Support@templateism.com

Thành Viên của Website