CHÍNH KHÍ VIỆT

Sunday, December 8, 2019

TỪ "THUYẾT LUÂN HỒI", ĐẾN KẾ HOẠCH BIẾN ĐẠO THÀNH ĐẢNG. (tiếp theo và hết)


TỪ "THUYẾT LUÂN HỒI", ĐẾN KẾ HOẠCH BIẾN ĐẠO THÀNH ĐẢNG. (tiếp theo và hết)  

 
 
 


Phật-giáo nguyên là một học thuyết VÔ NGÃ, nhưng sau khi Thích Ca nhập-diệt...nó đã biến thiên thành một giáo lý "hữu ngã" và mong cầu phúc báo*. Các đệ tử của Ngài bám vào "thuyết luân hồi"...để mong được kéo dài sự trường-tồn của Bản-Ngã. Hay nói một cách khác, họ không chấp nhận thuyết Vô Thường và Vô Ngã...để cầu thoát khỏi cảnh "luân hồi giả tưởng" đó!

* Thay vì "diệt Ngã", họ lại đem "thuyết luân hồi" ra để mong cầu "thành quả" cao thấp...do tạo được "thiện-nghiệp" nhiều hay ít, và phúc báo sau này là...được tận hưởng phú-quý cùng tất cả khoái lạc trong đời. Tuy nhiên, Thích Ca có nói như vầy:

- CÁI DÂY XÍCH BẰNG SẮT HAY BẰNG VÀNG, NÓ VẪN LÀ DÂY XÍCH. Nghĩa là...nếu ác-nghiệp là cái dây xích bằng sắt, thì thiện-nghiệp là cái dây xích bằng vàng...tất cả đều không thể dùng để đi đến giải thoát!

Bởi thế...tín đồ Phật giáo càng ngày càng đông, thì giáo-lý của Thích Ca càng ngày càng bị hạ thấp và xuyên tạc bởi bọn giả-hình. Họ cố kéo dài đời sống Bản-Ngã của họ bằng cách...chuyển từ kiếp này sanh kiếp khác! Carlo Giuseppe Suarès (1892–1976) gọi đó là CÁI TRÒ HỀ CỦA BẢN-NGÃ (la comédie du moi). Ông nói tiếp: MỘT CÁI "TA" MÀ TO LỚN ĐẾN BỰC NÀO, VẪN LÀ BẢN-NGÃ (un moi prolongé à l'infini reste toujours un moi, c'est toujours une illusion).

Phải chăng, đó là định mệnh của một Giáo-lý cao siêu, vượt hẳn cái tầm hiểu biết của đại chúng? Thế nhưng, nó lại là đắc-thời cho hạng người đầy tội lỗi...đang chiếm những địa-vị đầu não trong tín ngưỡng của xã hội! Quả thật, bọn việt cộng đội lốp thầy tu này...chuyên sống nhờ vào đồ dâng cúng của thập-phương, nhưng chúng lại ngồi trên những địa-vị tối cao dành riêng cho kẻ cầm cân Công-lý!

2. Lãnh đạo

Với định nghĩa: Phật-học thiên về triết học - Phật-giáo thiên về tôn-giáo, nên giáo-lý của Thích Ca không hẳn là triết học...mà cũng không hẳn là tôn-giáo, mà là cả hai. Do không hẳn là tôn giáo, nên Phật-giáo cũng không có "giáo-hội"...mà chỉ có những tu hội, để quy tụ những người đồng một chí hướng về giáo-lý của Thích Ca trong một tu viện hay một ngôi chùa.

Vì thế, chữ "giáo-hội" trong Phật-giáo cả trong và ngoài nước XHCNVN là "mượn" của Đạo Thiên Chúa: "Ecclesia, Église, Church (Mat.16,19)". Nhưng Phật-giáo quốc-doanh chỉ mượn được "sắc tướng" thôi, còn về bản chất thì họ ru ngủ chúng sinh...tiến hóa thành Tiên - thành Phật làm căn bản giáo-lý, nhằm "đoàn ngũ hóa" và "nô lệ hóa" họ theo cái gọi là "phật-giáo đổi mới". Chúng ta hãy đọc một đoạn ngắn trong bài "Đến Sài Gòn từ Thuận Hóa, Thăng Long và Luy Lâu - Giao Điểm số 30, Hè 1998", do tên Lê Hiếu Liêm viết: 

- "...Trong suốt 2,000 năm qua, dù Phật giáo lúc nào cũng là tín ngưỡng của đại đa số nhân dân, lúc nào cũng là tôn giáo lớn nhất của đất nước, nhưng chỉ trong những thời thịnh đạt huy hoàng nhất, Phật giáo mới trở thành quốc đạo của Việt Nam, đó là trong các thời Sĩ Nhiếp – với thủ đô Phật giáo Luy Lâu (Hà Bắc) – đây cũng là thủ đô chính trị – văn hóa toàn cõi Lĩnh Nam vẫn còn là một cõi chạy dài từ hồ Động Đình, đến Hoành Sơn – thời Lý Nam Đế, với tên nước là Vạn Xuân và với chùa Khai Quốc, thời Lý Trần – thời kinh thành Thăng Long được khai sinh – bởi một quân vương Phật tử Lý Công Uẩn và bóng dáng kỳ vĩ của đại sư Vạn Hạnh, và thời các chúa Nguyễn trong buổi đầu lập quốc thời thành phố Sài Gòn được chính thức chào đời..." Ngưng trích.

Các tăng-ni trong nước lẫn hải ngoại nghe "lịch sử Phật-giáo VN" này xuôi tai và hấp dẫn...vì họ đã được VGCS chìu theo thị dục-thị hiếu, cốt để ru ngủ lòng tự-đắc của họ...với thâm ý được thiên hạ xem mình như bậc Tiên-Phật, đã làm được những việc "phi thường" khác hẳn loài người...ví như trái tim "bồ tát" Thích quảng Đức vẫn còn y nguyên, dù thân xác được đốt bởi 4000 độ trong 10 giờ? 

Mưu-đồ "tẩy não" thế hệ trẻ qua việc đồng hóa giá trị lịch sử VN với Phật-giáo quốc doanh - công cụ của đảng VGCS, đã cho ta thấy...GHPGVNTN quả thật là một tổ chức ngoại vi của đảng VGCS ở hải ngoại, nên chúng ta có thể hiểu nhân sự lãnh đạo tổ chức này là của Tổng Cục Phản Gián VGCS. Người Mỹ ra vẻ ủng hộ bọn cò mồi này...với những tổ chức "chống cộng ma" - "kháng chiến ma" - "chính phủ ma", chỉ nhằm làm "đối lập" chính trị theo "dân-chủ đa nguyên" kiểu Mỹ. Và với kế hoạch BIẾN ĐẠO THÀNH ĐẢNG này, GHPGVNTH sẽ cứu sống được nhân sự của đảng VGCS...nếu xẩy ra "diễn biến hòa bình" trong tương lai.

Không phải đến bây giờ...VGCS mới có sáng kiến cấy người vào Phật-giáo ở cộng đồng tỵ nạn để lũng đoạn và sai khiến. Ngay từ thời chiến tranh chống Pháp, đại việt gian Hồ Chí Minh đã làm việc này rồi! Tên đại tướng VGCS Văn Tiến Dũng đã từng cạo đầu, khoác áo cà sa...giả làm tu sĩ trong chùa! Một tên VGCS gộc khác là Trần Ðống Long (Thích thanh Tứ-1927) quê ở Hưng Yên, cũng từng "đi tu" tại chùa Ðống Long...và biến chùa này thành nơi cất giấu vũ khí chống Pháp!

Những tay họ "thích" như Đôn Hậu - Nhất Hạnh - Trí Quang - Quảng Độ..v.v..đã được đào tạo bên Nga-xô - Tàu cộng(1), từ thời bọn VGCS chưa về Hà-nội...và dĩ nhiên, những tay họ "thích" này sẽ là nòng cốt của "quốc đạo" như bài báo nêu trên. Hàng ngũ "tăng thống" quốc doanh này...càng ngày càng gia tăng về con số, và phương pháp nắm các chùa chiền từ trong nước ra hải ngoại của VGCS...không khác gì lối chăn cừu của người Âu châu. Người chủ trại chỉ cần xử dụng dăm ba con chó săn...là có thể yên tâm thả hàng ngàn con cừu ra đồng cỏ. Ở hải ngoại cũng thế, quốc gia nào có người Việt cư-ngụ...chỉ cần dăm ba "tăng thống" quốc doanh nắm giữ những chức vị then chốt, là đâu vào đấy ngay!

VGCS cài người vào hàng ngũ lãnh đạo của cộng đồng tỵ nạn là một công tác trường kỳ, nên việc tuyển chọn - đào tạo mới các "tăng thống" để nắm lớp lãnh đạo trẻ trong tương lai...cũng khôn khéo như chính sách "cây gậy và củ cà rốt", chẳng thua gì người Mỹ cả! Cây gậy luôn để trên người, nếu ngoan ngãn nghe lời...giữ im lặng về những xa-hoa trụy-lạc của các "tăng thống" quốc doanh trong nước, thì sẽ được ăn (xuất ngoại). Trong vấn đề này, ta phải nhắc đến "đại lão hòa thượng" Thích Minh Châu cùng tập thể "đảng bộ" Vạn Hạnh...đã được cử sang Tây Tạng và Ấn Độ để học về Phật-học khoảng năm 1984, trong chiến dịch xóa tên quốc doanh với cộng đồng tỵ nạn.

Ai cũng biết rằng năm 1963, khi đất nước đang chiến tranh loạn lạc. Chính phủ của Tổng Thống Ngô Đình Diệm đã hết sức bảo toàn độc lập của tổ quốc, và hạnh phúc - tự do cho dân tộc Việt. Ấy vậy mà những kẻ tự xưng là "người tu hành" như Minh Châu - Đôn Hậu - Trí Quang - Nhất Hạnh..v.v..đã ép phật tử xuống đường, đòi giật sập cho được cái thể chế độc lập ấy.

Không những ép các phật tử xuống đường biểu tình, bọn ma tăng Ấn quang này còn mang đồng đạo ra thiêu sống để tạo nên bạo loạn...mà chúng gọi là "hy sinh vì đạo pháp" - là "cúng dường Tam bảo" - là "bồ tát"...thiết nghĩ ngày nay cũng thế! Để kết thúc bài viết này, chúng tôi muốn đề cập đến vấn đề tu "thiện-nghiệp" ngày nay...mà đa số người đang theo đạo Phật cho là một giai đoạn của Phật-thừa!

Ngày nay, họ vẫn "cúng dường Tam bảo" - chung sức góp tiền xây chùa - tham gia hội-đoàn làm từ thiện..v.v..và cho đó là tu "thiện-nghiệp" để cầu phúc báo hoặc phá trừ "ác-nghiệp"? Họ đã lầm...và lầm rất to! Ngoài việc họ chỉ làm giàu cho bọn VGCS, họ đang sa vào TÀ ĐẠO và ÁC ĐẠO mà không hay! Bởi họ đã gián tiếp hạ thấp và xuyên tạc giáo-lý Thích Ca, giúp kế hoạch BIẾN ĐẠO THÀNH ĐẢNG của VGCS thực hiện được êm thắm và tinh vi...biến Phật-giáo thành một công cụ nô dịch tinh thần đối với toàn bộ người Việt từ trong nước ra đến Hải Ngoại.

Vấn đề "thiện-nghiệp" hay "ác-nghiệp, hay còn gọi là Thiện-Ác...theo nhà Phật là căn cứ vào Lợi và Hại. Thích Ca có nói như vầy:

* "Lợi cho tất cả, gọi là Thiện. Lợi cho mình mà hại cho người...đó là Ác."

Như thế, việc "cúng dường Tam bảo" - góp tiền xây chùa - làm từ thiện..v.v..chỉ là Lợi cho "thiện-nghiệp" của mình, nhưng đó là một hình thức khác của "ngã chấp"...nghĩa là lòng chỉ nghĩ có mình (autre forme subtle de l'égotisme). Một cái "Ngã" dù to lớn, tốt đẹp bao nhiêu...vẫn là "Ngã", cũng như một sợi dây xích bằng vàng...nó vẫn là dây xích.

Với tiêu chuẩn trên đây, ta cũng có thể hiểu được...thế nào là Thiện-Ác theo nhà Phật. Ví như có kẻ làm đau đớn người mà không phải Ác...như dùng lời châm chích chạm lòng tự-ái, nhưng với dụng-tâm làm cho người tỉnh ngộ...tức là trường hợp của Dương Lễ đối xử với Lưu Bình ngày xưa. Trái lại, có kẻ an-ủi xoa-dịu cho người mà không phải Thiện. Như trường hợp ru ngủ lòng tự đắc kẻ khác, bằng những lời khéo léo đề cao Bản-ngã của họ...cốt để nuôi dưỡng lòng tự cao - tự đắc của họ, thì chưa chắc là người nhân.

 _ _

Phần đông người trong thiên hạ, đều muốn được người ta giảng cho nghe những gì họ thích...thuận với lòng nguyện ước của họ, hơn là những giáo-lý không thỏa được lòng mong mỏi đợi chờ của họ.

Chính vì thế mà Thích Ca cảm thấy DO DỰ...sau khi Ngài Đắc Đạo, không rõ có nên đi truyền-bá cái Chân Lý ấy cho người đời trong thiên hạ không? Bởi, cái Chân Lý mà Ngài sắp đem truyền-bá...là cái Chân Lý Vô Ngã, người trong thiên hạ...ai mà chịu nghe chứ? Giả sử mà có ai nghe...cũng chẳng hiểu nổi, bởi nó quá tầm hiểu biết của con người...không khéo Ngài lại đi làm cái công việc dã-tràng sao?

Thật vậy, đem cái mà mình đã bao phen khó-nhọc tìm ra để truyền-bá...phỏng có ích-lợi gì chứ? Thiên hạ - những kẻ đầy lòng tham-sân-si...thì giáo-lý ấy sao mà lĩnh-hội được? Nghĩ vậy, Thích Ca quyết ý lặng thinh và không muốn đem truyền-bá nữa...Brahmâ Sahampati (một vị Thần trong truyền thuyết Phật-giáo) thấy vậy bèn hiện lên, đả phá óc hoài nghi của Thích Ca:

- "Ngài hãy nghĩ lại cho thật kỹ! Hiện thời, đúng là không biết bao kẻ...mà tinh thần bị bức màn vô-minh che đậy! Nhưng bức màn vô minh ấy rất mỏng, họ có thể lĩnh hội được...chứ sao không!

- Bậc chí-thánh...thì không cần ai khai-thị đã đành, cũng như kẻ chí-ngu...không ai có thể làm cho họ tỉnh ngộ. Nhưng bậc trung lưu thì sao? Ta rất có thể "khai quan điểm nhãn", họ đang chờ đợi Ngài đó...vả lại, họ đâu phải ít!"

Thích Ca nhìn đầm sen trước mặt...thấy có cọng mọc lên khỏi mặt nước, có cọng thì ẩn dưới mặt nước...Quả thật, trên thế gian này...có kẻ trí - người ngu, đâu phải tất cả đều là bọn ngu phu-ngu phụ...Ngài bèn nói:

* CHÂN LÝ SẼ MỞ RỘNG CỬA CHO MỌI NGƯỜI. KẺ NÀO CÓ TAI ĐỂ NGHE, THÌ NGHE!       

 Ta thấy, Chúa Jésus cũng cùng một DO DỰ và thắc mắc như trên! Chúa Jésus nói:

 -  Một người gieo giống, gieo một phần hột giống...dài trên đường đi, hột giống bị người đi đường đạp lên...và chim trời ăn hết!

 - Một phần rơi trên các tảng đá, không có đủ đất...hột giống vừa mọc thì bị nắng thiêu tàn héo, vì không có đủ gốc rễ vững vàng!

- Một phần lại rơi nhằm các bụi gai góc, gai góc mọc trùm...nên không trổ được!

 - Một phần may mắn rơi vào đất tốt...nó đơm hoa trổ trái!

 * KẺ NÀO CÓ TAI ĐỂ NGHE THÌ NGHE. (Mathew: 13: 1-10 - 18-23) 

QUAN TRUONG
Ngày 08/12/2019

Chú Thích 1:


Những tay họ "thích" như Nguyễn Xuân Bảo (Nhất Hạnh), được VGCS "đào tạo" từ lúc hắn còn học ở Pháp. Quảng Độ - Huyền Quang - Trí Siêu - Tuệ Sỹ..v.v..được học thêm tiếng Nga* sau năm 1975, với tham vọng thay các Kinh luận của Phật-pháp sang lý thuyết Mac-Lenin...mà ta thường gọi là "Phật giáo công an trị", và dĩ nhiên...những tay họ "thích" này sẽ là nòng cốt của "quốc đạo" như bài báo nêu trên.
 
(* ngày 31/8/1998, khi được phỏng vấn...Quảng Độ khoe rằng đã "làm việc nghiên cứu" nhiều năm trong "tù". Quảng Độ cũng khoe đã hoàn thành được bộ Phật Quang đại tự điển 18,000 trang ở trong "tù", và đang tính dịch thêm mấy bộ sách về "Phật giáo" do mấy tên Cộng sản người Nga biên soạn. Quảng Độ khoe đã in xong bộ Phật Quang đại tự điển 18,000 trang ơ Taipei.)


0 comments:

Post a Comment

 

Subscribe to our Newsletter

Contact our Support

Email us: Support@templateism.com

Thành Viên của Website