TẠP CHÍ DÂN VĂN
DANVAN MAGAZINE
Email: danvanmagazin@gmail.com
----------------------------------------
KHÔNG VỀ VIỆT NAM NẾU CÒN VIỆT CỘNG (KVVNNCVC)
MUỐN CHỐNG TÀU CỘNG PHẢI DIỆT VIỆT CỘNG (MCTCPDVC)
MUỐN DIỆT VIỆT CỘNG PHẢI DIỆT VIỆT GIAN (MDVCPDVG)
--------------------
BẢN TIN CỦA TẠP CHÍ DÂN VĂN
(XIN TIẾP TAY PHỔ BIẾN THẬT RỘNG
RÃI - CHÂN THÀNH CẢM TẠ.)
LTS: Lịch sử cận đại, ngày 02 tháng 11 năm 1963, và cho đến hôm nay, 09.11.2022,
cũng chưa có một tài liệu nào nói rõ, ai là NGƯỜI đã xiết cổ ông Ngô Đình Nhu cho đến chết tại
Bộ Tư Lệnh CSQG/VNCH, ai đã trói thúc ké TT Ngô Đình Diệm? TT Ngô Đình Diệm còn
sống hay đã chết khi ông Đại Úy Nguyễn Văn Nhung nhảy vào xe M113 bắn các phát đạn
“ân huệ”? Mời qúy độc giả và các nhà viết sử VN đọc kỹ bài viết này, người thuật
lại là một vị Thượng Sĩ Thiết Giáp đang sinh sống tại nước ÚC.
Germany, 09.11.2022
-
Điều Hợp Viên DĐ Ngôn-Ngữ-Việt,
-
Chủ Nhiệm TCDV.
LÝ TRUNG TÍN
---------------------
SỰ THẬT VỀ CÁI CHẾT
CỦA HAI ÔNG DIỆM-NHU
Nhằm soi sáng về cái
chết của 2 ông Diệm-Nhu vào buổi sáng ngày 2-11-1963. Trước hết, chúng tôi cho
trích 1 đoan ngắn bài viết “Tâm Sự Người Lính Già” của tác giả Thằng
Bờm đăng trên tạp chí Văn Nghệ Tiền Phong số 355 tháng 11-1990.
TÂM SỰ NGƯỜI LÍNH GIÀ
KHÓC CHO CHA
63 tuổi đời, 36 vết
thẹo kéo dài từ đầu đến chân, có cái đỏ hỏn, có cái lõm sâu, có cái nhăn nhúm
chằng chịt… Vừa vuốt ve những vết thương, ông vừa kết
luận:
- Mày thấy đó! Sau hơn
28 năm cầm súng đánh nhau với giặc, bỗng dưng tao bị mất nước.
- Trong suốt 63 năm,
cuộc đời tao đã 5 lần phải bật… khóc. Một con người ngang dọc như tao mà cũng
biết khóc cũng là lạ. Lần thứ nhất khóc cho cha, thứ nhì khóc cho một mối tình,
thứ ba khóc cho một lãnh tụ, thứ tư khóc cho một người lính, và lần thứ năm là
mới hôm qua đây thôi, tao phải khóc cho thân phận nổi trôi của tao, của người
tỵ nạn trên đất Úc.
KHÓC CHO MỘT LÃNH TỤ:
Những giờ phút cuối cùng của TT Ngô
Đình Diệm.
Trong các vết thương,
không vết thương nào đau dai dẳng như vết thương lòng. Tao nhức nhối, tao
khổ sở, tao căm hờn đến suốt mấy năm trời, Nó chỉ thật sự chấm dứt vào sáng
ngày 2-11-1963, khi tao tận mắt chứng kiến cái chết của cổ TT Ngô Đình Diệm.
Cái chết bi thảm oan nghiệt của một lãnh tụ, và tao một lần nữa đã không thể
cầm được nước mắt. Tao đã khóc! Đúng ra, đời tao, tao cóc coi ai là lãnh tụ.
Tánh tao là phè, ngang ngược đã quen, thế nên trong đời, ngoài việc thờ phượng
Đức Phật và thờ bố, tao đếch có coi ai ra gì. Với tao, ai cũng thế thôi, cũng
có bằng đó cái đầu, bằng đó cái tay và bằng đó cái chân, chứ nào có nhiều hơn
tao cái gì?
Tao nghĩ tao đi lính
là để trả thù nhà, đền nợ nước, chứ có phải vì ông kẹ, ông lãnh tụ nào đâu.
Ngay cả khi ông Diệm về chấp chính, lòng tao cứ thản nhiên, không mảy may xúc
động. Ông không về thì ông khác về. Ông không làm Thủ Tướng thì ông khác làm
Thủ Tướng. Trong suốt 9 năm dưới triều đại uy nghi của ông, tao chớ có bao giờ
đứng lên ngoác mồm ra hát bài… suy tôn Ngô Tổng thống “Ai bao năm vì sông
núi quên thân mình. Cứu đất nước thề tranh đấu cho tự do...” Nhìn lại
trong dòng sử Việt, thiếu gì người vì sông núi quên thân mình, thiếu gì người
vì nước mà tranh đấu cho tự do, chứ đâu phải chỉ có mình ông Diệm mà phải
đem ông ấy ra suy tôn. Chưa hết, nào là “Ngô tổng thống muôn năm.” Sao lại
muôn năm? Muôn năm có nghĩa là hơn một ngàn năm. Con người ta
sống thọ lắm chỉ được trăm năm. Rán gân cổ lên mà tung hô chúc tụng
thì cũng không cướp quyền tạo hoá được. Nếu định ám chỉ là danh thơm
của ông sẽ lưu truyền đến muôn năm thì cũng đúng là nói phét. Ông đã chết
đâu, ông đã làm xong việc đâu mà biết ông thơm hay thối để dựa vào đó
mà bốc hay chửi. Ôi, hát với hò cái kiểu như vậy chẳng khác gì hại ông, cho
ông uống viên thuốc độc bọc đường. Cũng chỉ vì cho là như thế nên thế giới giữa
tao và ông Tổng thống nó nhạt nhẽo, nó xa lắc xa lơ. Tao chưa bao giờ được nhìn
con người thật của ông, ngoại trừ một lần thoáng thấy ông xa xa, tay đang cầm
ba-toong, đầu đội mũ nỉ, mặc com lê xám đang đi kinh lý tại thị xã Đông Hà.
(XEM TIẾP TRONG ATTACHMENTS KÈM
THEO)
Đầu năm 1963. Chán
đời. Tao đâm đơn xin sang ngành thiết giáp và được cử đi học khoá chuyên môn về
binh chủng này. Mãn khoá, lãnh Sự vụ lệnh về một đơn vị thiết vận xa tại Bến Cát,
Bình Dương, thuộc quyền sở hữu của SĐ5 mà Tư lệnh là Đại tá Nguyễn Văn Thiệu.
So với ông Tư lệnh này thì đường binh nghiệp của tao có điều… rùng rợn. Khi tao
là Trung sĩ thì ông đang là dân. Khi tao lên Thượng sĩ thì ông ra trường Thiếu
úy. Và bây giờ ông là Đại tá thì tao vẫn là… Thượng sĩ. Đấy, đời kỳ quái như
vậy bố ai mà hiểu được.
Trưa 1.11.1963, chi
đoàn thiết giáp của tao được lệnh xếp hàng về Sài Gòn, nói là để tăng cường bảo
vệ thủ đô. Qua một lần kinh nghiệm, tao biết lại giở trò với nhau đây. Thua keo
nầy nữa thì có hy vọng từ Thượng sĩ lên một phát trở thành… Binh sĩ. Chẳng sao.
Đã từ lâu tao không còn thiết tha gì với cái lon nữa rồi, nó bạc bẽo quá, nhớ
nó làm chi cho tủi.
Đến Sài Gòn, chi đội
được chia ra làm 2 toán. Toán thứ nhất hợp lực với quân bạn đánh dinh Gia Long.
Toán thứ nhì, có tao, làm vòng đai an ninh cho Bộ Tổng Tham Mưu, nơi đặt bản
doanh của quân đảo chánh. Thế là đêm đó mặc cho thiên hạ bắn nhau chí choé ở
bên ngoài, tao ghếch súng ngồi dựa lưng vào thành xe tăng ngẫm nghĩ chuyện đời.
Thấy đời chán bỏ mẹ, đánh đấm cho lắm thì cũng là quân ta bắn quân mình.
Đảo chánh thắng thì
mấy cha nội chóp bu thành người hùng cách mạng để có ghế mới, lon mới, địa vị
phe phẩy, tiền bạc rủng rỉnh và oai quyền hét ra lửa. Thua thì các đấng dông
cha nó ra ngoại quốc, để bỗng chốc thành chính khách lưu vong. Chỉ
khổ cho mấy thằng lính, chẳng được cái đếch gì mà lại lãnh trọn đòn thù thay
cho xếp.
Khi trời vừa sáng tỏ
thì đồng hồ chỉ 6 giờ 15 phút. Lời hiệu triệu phát ra từ một chiếc máy transitor
vang lên đều đặn: “Quân đội đã đứng lên làm cách mạng để lật đổ chế độ độc tài
gia đình trị Ngô Đình Diệm và hiện đang làm chủ tình hình mọi nơi trên toàn
lãnh thổ cũng như tại Dinh Gia Long, cứ điểm cuối cùng của nhà Ngô, đã hoàn
toàn lọt vào tay quân cách mạng. Trung tướng Nguyễn Khánh, Tư lệnh QĐ2 kiêm Tư
lệnh Vùng 2 Chiến thuật, vừa đánh điện ủng hộ Hội Đồng Quân Nhân Cách Mạng.”
Tao chợt nghe tiếng
nói vu vơ của một thằng lính:
- Thế ông Diệm đâu?
Một giọng khác văng
vẳng:
- Hãy cầu nguyện cho
ông ta!
Vừa lúc ấy toán của
tao được lệnh di chuyển. Khẩu lệnh cho biết đây là cuộc hành quân phối hợp. Ai
cũng ngỡ là đi tăng viện cho một chốt nào đó. Khi lọt ra khỏi cổ ng chính Tổng
Tham Mưu, tao thấy lực lượng gồm có 3 chiếc jeep đi đầu. Chiếc tiên phong có
tướng Mai Hữu Xuân và 3 cận vệ. Chiếc thứ nhì gồm đại tá Dương Ngọc Lắm cùng
hai đại úy Nguyễn Văn Nhung, Dương Hiếu Nghĩa. Chiếc thứ ba chở 4 người, trong
đó có đại úy Phan Hoà Hiệp. Tiếp theo sau là 2 xe M113, tao thủ thế ở chiếc thứ
nhì. Và cuối cùng là 2 GMC chở đầy nhóc lính tráng, vũ khí trang bị đầy đủ. Nửa
giờ sau xe chạy vào Chợ Lớn, khi gần tới một ngôi nhà thờ, đoàn xe đi chậm lại,
lính từ 2 GMC nhảy túa xuống, nhanh như cắt toả ra đứng thế thủ, mỗi người một
gốc cây. Khoảng chục người khác cũng lăm lăm đứng gác chung quanh các cửa hông
nhà thờ. Xe của tướng Mai Hữu Xuân chạy lòng vòng rồi de đít lại, đậu xa tít
mãi bên kia đường. Hai xe jeep chở các quan lớn lượn quanh một vòng rồi tiến
vào sân chính diện ngôi nhà thờ. Hai chiếc M113 cũng dọt lẹ theo. Sau cái phất
tay của đại tá Lắm thì đoàn xe ngừng lại. Đại tá Lắm bước xuống, rồi đại uý
Nhung, Nghĩa, Hiệp cũng hăm hở bước xuống. Lúc ấy tao chợt thấy đại tá Lắm đưa
mắt nhìn vào thiết vận xa của tao, rồi đưa tay ngoắc một cái, tao cũng chẳng
hiểu ông ta ngoắc để làm gì. Do phản ứng tự nhiên, tao nhanh nhẹn nhảy xuống xe
chạy lại. Còn cách ông Lắm hai bước, tao giật mình đánh thót một cái vì thấy
trên bậc thềm trước nhà thờ có 4 người bước ra. Người đi đầu đúng là Tổng thống
Ngô Đình Diệm, sau ông là ông Nhu, còn 2 người kia tao không biết. Ông Lắm bước
tới mấy bước, đứng nghiêm trước mặt ông Diệm, tay phải đưa lên chào. Vì đang ở
tư thế gần nhất nên tao nghe rõ mồn một cuộc đối thoại ngắn ngủi giữa 2 người:
Đại tá Lắm:
- Thừa lệnh
Trung tướng Chủ tịch Hội đồng Quân nhân Cách mạng chúng tôi đến đón Cụ và ông
Cố vấn.
Ông Diệm:
- Ông Minh và
ông Đôn đâu hè?
Đại tá Lắm:
- Thưa Cụ, hai
ông đang làm việc ở Tổng Tham Mưu.
Ông Diệm:
- Thôi được.
Thế tôi và ông Cố vấn cùng đi xe kia với ông.
Đại tá Lắm quay người
lại chỉ vào xe M113 của tao:
- Thưa Cụ, xin
mời Cụ lên xe này cho.
Thật ra cho mãi lúc
tới nhà thờ cha Tam và khi tận mắt nhìn thấy ông Diệm tao mới biết công tác của
đoàn xe là đi đón ông Diệm và cho đến lúc này tao bàng hoàng, không thể nghĩ
được rằng một ông Tổng thống, dù là Tổng thống bị đảo chánh, lại được người ta
đón bằng một chiếc xe tăng… Ngày xưa hành quân bắt được Việt cộng, khi giải về
hậu cứ thì cứ tốt nhất cũng tống nó lên chiếc GMC chứ không chơi cái trò đút
vào xe bọc thép. Khi nghe ông Lắm nói xong, bấy giờ tao thấy nét mặt ông Diệm
rất bình thản, đôi mắt ông bỗng ngước lên nhìn quanh mọi người, nhìn tới ông
Lắm cúi đầu xuống, nhìn tới tao, tao cũng cúi mặt xuống. Chao ôi! Gần 30 năm
rồi, đến hôm nay tao vẫn còn nhớ như in cái nhìn ấy, cái nhìn trong ánh mắt rất
hiền từ, rất bao dung, rất nhẫn nhục, và tao nhớ ngày xưa mẹ tao cũng có cái
nhìn như thế khi tiễn tao lên đường nhập ngũ. Nhìn xong ông Diệm vẫn im lặng.
Riêng ông Nhu khẽ nhíu mày, lên tiếng:
-
Không thể đón Tổng
thống bằng chiếc xe như vậy. Để tôi liên lạc với ông Đôn, ông Đính coi xem.
Đại tá Lắm khẽ nhún
vai:
- Tôi không
biết. Đây là lệnh của Trung tướng Chủ tịch.
Hướng về ông Diệm, đại
tá Lắm giơ tay lên chào trong tư thế nghiêm rồi quay người bước ra. Đại úy
Nhung bước lên mấy bước, không chào hỏi gì cả, tay chỉ về thiết vận xa, miệng
oang oang: - Xin mời hai ông lên xe ngay cho.
Mặt ông Nhu đỏ bừng,
giọng nói rất quyết liệt:
- Không được.
Để tôi hỏi lại ông Minh, ông Đôn. Tôi đi xe nào cũng được, nhưng còn Tổng thống?
- Ở đây không
còn Tổng thống nào cả, các ông là tù binh. Chúng tôi được lệnh bắt các ông.
Đại úy Nhung vừa nói
xong thì có 2 quân nhân đến sau lưng Tổng thống Diệm, một người cầm tay phải,
một người cầm tay trái đẩy ông về phía trước. Bất giác ông Nhu quay người lại,
hai tay ông đưa lên nắm vai 2 quân nhân kéo về phía sau, ông nói như quát:
- Để yên! Không được nhục mạ Tổng thống!
Hỗn độn xảy ra trong chớp nhoáng, tao đứng đực người ra vì không biết phải
làm sao. Đại úy Nhung luýnh quýnh rút súng ngắn bên hông ra, mũi súng chĩa
thẳng vào người ông Nhu rồi đưa qua đưa lại chĩa vào ông Diệm, xong lại chĩa
vào ông Nhu. Đột nhiên, bằng một cử chỉ rất nhanh, tao thấy ông Diệm bước lên 2
bước, đứng chắn trước mặt ông Nhu, đôi mắt ông nhìn thẳng vào người đại úy
Nhung, giọng ông cất lên rất gọn, rất đanh thép:
- Bỏ súng xuống!
Đại úy Nhung run run
khẩu súng trong tay chợt thõng xuống, ngưng trong giây lát, rồi được đút vào
bao. Ông Diệm quay đầu xuống nói với ông Nhu:
- Lính nó
không biết gì… Đừng chấp… Ta đi thôi.
Ông Nhu vượt qua ông
Diệm, bước đi trước, ông Diệm đi sau, đi qua nữa là 2 người lạ mặt (sau này mới
biết đó là tùy viên Đỗ Thọ và linh mục Jean). Đại úy Nghĩa chạy nhanh đến trước
M113, miệng nói lớn:
- Hạ bửng xuống! Hạ
bửng xuống!
Cửa sau xe kêu rè rè
và từ từ mở xuống. Trong hầm xe đồ đạc lỉnh kỉnh, nào bi đông nước, nào ca sắt
muỗng sắt. Tùy viên Đổ Thọ chạy lại đưa ông Diệm chiếc cặp đen. Tay trái
ông Diệm vừa sờ vào chiếc cặp thì đại úy Nhung chạy tới giật mạnh một cái,
chiếc cặp da nằm gọn trong tay đại úy Nhung. Đại úy Dương Hiếu Nghĩa đẩy nhẹ Đỗ
Thọ sang một bên rồi chỉ vào nền nhà thờ:
- Anh này lên
trên kia.
Lúc ấy tao vẫn đứng
ngoài, vẫn nhìn trâng tráo, vẫn đứng yên như phỗng đá. Giây phúy ấy tao chẳng
hiểu tao nghĩ gì, có cảm giác gì, chỉ thấy nó có cái gì lạ lùng quá, khó hiểu
quá. Năm bảy người lính đang vây quanh ông Diệm ông Nhu để phụ đưa 2 ông vào lòng
xe. Đại úy Nhung trợn mắt, nhìn ngang nhìn ngửa, bỗng thấy tao hình như tư thế
không giống ai, ông ta la lên:
- Ủa, thằng
này đứng làm gì đây?
Tao chạy vội vào phía
sau xe M113. Vừa lúc đó tao nghe thấy tiếng nói rất rõ của một hạ sĩ xạ thủ đại
liên:
- Dạ dạ, Tổng
thống cứ bước lên, đã có con đỡ bên hông rồi… Ê mày, nhẹ nhẹ thôi, coi chừng
làm đau Tổng thống.
Cánh cửa xe M113 từ từ
đóng lại, tao tự nhiên thấy người mình nặng như chì, leo lên xe 2 lần đều trượt
xuống. Lần thứ 3 mới hì hục lên được. Đứng bên cạnh tao lúc đó là 2 anh hạ sĩ
xạ thủ đại liên. Tao vừa thở hào hển vừa nói:
-
Này mày, sao không để
2 ông ấy đi xe jeep cho tiện, đút vào đây làm chi cho cực?
Anh hạ sĩ ghé vào tai
tao, giọng nói lạnh như tiền: Ông ngu bỏ mẹ đi ấy. Nếu người ta muốn “đón”
thì đi bằng xe jeep. Còn muốn “giết” thì còn gì kín đáo hơn là hầm chiếc xe này.
Nghe xong tao bất giác
lạnh từ xương sống lên tới đầu. Giết? Sao lại giết? Có gì mà đến nỗi phải giết?
Đối phương đã đầu hàng, đã xin chịu thua, nhất là đã chỉ chỗ cho mình đến mà
đưa người ta đi. Vậy thì cách chức, đuổi cổ người ra khỏi nước đã là nhục lắm
rồi, cớ chi mà phải giết? Nghĩ tới đó tao thấy kinh hoàng, thấy hoảng hốt, thấy
rõ ràng rằng đi đón người theo cái cung cách ấy thì đúng là đem đi “làm thịt”.
Đồng thời, một cảm giác khác làm tao tê điếng, run rẩy cả người khi nhớ ra rằng
tao đang “ngồi” trên đầu một vị Tổng thống. Quả thực tao chỉ muốn co giò nhảy
mẹ nó xuống đất, rồi muốn ra sao thì ra.
Chiếc M113 rú lên từng
hồi, rồi rầm rộ rời nhà thờ cha Tam, chạy đến đường Đồng Khánh. Khi tới đường
Nguyễn Trãi thì tao thấy đoàn xe đâu mất hết. Ngoài chiếc M113 của tao chở Tổng
thống Diệm và ông Nhu, chỉ còn một chiếc xe jeep chạy đầu. Xe này tao biết chắc
như bắp là xe của tướng Mai Hữu Xuân lúc đi, nhưng bây giờ thì ông ta biến đi
đâu mất, trên xe ngồi đứng 5, 6 người, súng ống chĩa lên trời, lựu đạn đeo lủng
lẳng xem đến là hùng dũng. Hết đường Nguyễn Trãi, xe tiến vào đường Võ Tánh và
ngừng ngay trước trụ sở Tổng Nha Cảnh sát Quốc Gia. Hôm ấy Tổng Nha CSQG không
còn một bóng dáng cảnh sát. Đâu đó chung quanh các ngã đường, trước trụ
sở toàn là anh em binh sĩ của Sư Đoàn 5, súng lăm lăm cầm tay canh gác rất
cẩn mật. Từ trong một xe jeep khác chạy ra, trên xe có một đại tá, ông ta chỉ
tay lên chiếc xe của tao rồi ra lệnh:
-
Xuống! Xuống hết! Tất
cả ở ngoài đứng chờ lệnh, chỉ có chiếc xe này được chạy vào với một tài xế và…
anh kia.
Theo tay chỉ thì anh
kia là anh chàng hạ sĩ xạ thủ đại liên. Bảy người trên xe nhảy xuống cùng với
tao. Anh em bên chiếc xe jeep chạy đầu chung số phận… là ở bên ngoài ngắm cảnh.
Đúng ra, lúc này tao
cứ ngỡ đến đây là hết. Giết hay giam ông Diệm thì chắc hẳn là nơi này. Tao định
bụng chờ một tiếng đồng hồ mà không có lệnh lạc gì thì dù về nhà ngủ một phát
cho quên cái sự đời. Mà nào ngờ, 20 phút sau, chiếc M113 lại lù lù chạy ra, tới
cửa nó chạy chậm lại để chúng tao đu lên. Rồi a lê hấp xe rú lên vọt chạy như
ma đuổi. Xe chạy ngược lại đường Võ Tánh rồi quẹo phải, đến đường Cộng Hoà. Tao
nhìn chàng hạ sĩ, thấy mắt nó dại đi, mặt tái mét, mười ngón tay như muốn co rúm
lại. Tao thì thầm bên tai nó:
-
Ông Diệm ông Nhu đâu?
-
Ở dưới.
-
Sao rồi?
-
Ông Nhu bị tra tấn
khủng khiếp rồi bị xiết cổ chết bằng dây điện.
-
Còn ông Diệm?
-
Ông bị đè cổ ra trói
thúc ké rồi ném vào thùng xe.
-
Chết hay sống?
-
Không biết.
-
Người ta là ai?
-
Không biết.
Xe tao cùng chiếc xe
jeep chạy qua đường Pétrus Ký thì tới ngã rẽ Hồng Thập Tự, bên kia là Lý Thái
Tổ, đường Hùng Vương, bên trái là Nguyễn Hoàng, thì gặp lại đoàn xe của đại tá
Lắm, đại úy Nhung, Hiệp, Nghĩa, gồm 2 xe jeep và một M113, hai GMC, chở đầy
nhóc binh sĩ. Mới thoáng qua thì cuộc gặp gỡ tưởng là vô tình, nhưng
tao đoán trước là có bố trí sẵn. Thế là đội hình mau chóng được xếp lại. Xe
đại tá Lắm đi đầu, kế là xe tao, sau đó xe của đại úy Nhung… Tao quay đầu lại
thì thấy mấy chiếc kia hình như đang bị khựng lại vì bị dân chúng ùa ra hoan
hô. Tuy nhiên, ba chiến xe dẫn đầu cứ chạy. Qua ngã tư Cao Thắng, Hồng Thập Tự,
khoảng bên hông bệnh viện Từ Dũ thì tạm ngừng lại vì bên kia chạy ngược chiều
là đoàn xe nhiều chiếc của tướng Mai Hữu Xuân. Lúc đó có một số đồng bào thấy
lạ nên đổ xô đến. Tướng Xuân xuống xe đứng bên này đường. Ông nhìn về xe đại úy
Nhung, ra tay trái 3 lần đưa lên 2 ngón tay, rồi đưa tay phải qua khỏi đầu,
ngón tay trỏ được duỗi ra co vào đến 4 lần (giống như bóp cò súng). Lúc ấy tao
chẳng hiểu ông Tướng chơi cái trò gì, chỉ thấy đại úy Nhung gật đầu rồi đưa tay
lên chào. Đoàn xe của tướng Xuân chạy đi thì 3 chiếc xe bên này cũng lăn bánh.
Mới chạy được một quãng ngắn thì phải ngừng vì có đoàn xe lửa sắp chạy qua.
Trong giây phút chờ
đợi, đột nhiên đại úy Nhung từ trên xe jeep bên hông xe M113 nhảy sang xe tao.
Miệng hét:
-
Xuống! Xuống!
Tao cóc đoán được
chuyện gì. Bảo xuống thì tao nhảy xuống. Mấy thằng khác cũng xuống theo. Chân
vừa chạm đất, tao bỗng nghe nhiều tiếng súng nổ. Âm thanh không chát chúa,
chỉ nghe văng vẳng, vì không phải nổ ở bên ngoài mà nổ ở trong lòng chiếc thiết
vận xa. Tao biết chuyện gì đã xảy ra. Tao ngửa cổ nhìn lên trời, trời cao xanh
thăm thẳm. Tao cắn chặt môi cố ngăn những giọt nước mắt không chảy ra để thấy
tâm hồn như bị chẻ đôi, để thấy cõi lòng như đang trải qua cơn giông bão tang
thương thê thảm nhất cuộc đời.
Người lính già châm
điếu thuốc thứ mười, qua làn khói mờ mịt, trông dáng dấp, khuôn mặt và tư thế
ngồi của ông như bức tượng “Thương Tiếc” ngày nào trước nghĩa trang quân đội.
Ông tâm sự với Thằng Bờm giọng đều đều như kể chuyện:
-Mày đã đọc nhiều sách
báo viết về những giây phút cuối cùng của ông Diệm. Tao cũng có đọc một
số, đọc để thấy thiên hạ bị lừa đến một nửa. Thật ra các tác giả không ai lừa
người đọc, vì chính họ cũng bị lừa, và họ chỉ biết sự thật có phân nửa, để rồi
mọi người chỉ biết một cách đại khái rằng ông Diệm ông Nhu bị bắt ở nhà thờ cha
Tam và trên đường giải về Bộ Tổng Tham Mưu thì bị đại úy Nhung bắn ở đường Hồng
Thập Tự. Nhưng nếu mọi người tinh ý một chút, một chút thôi, thì sẽ
có ngay một dấu hỏi, vì qua tấm hình do phóng viên ngoại quốc chụp được
khi ông Diệm Nhu bị bắn chết thì hai ông BỊ TRÓI giật cánh khuỷu và
trên đầu ngoài những vết đạn lỗ chỗ, thì trên người còn đầy những vết dao đâm.
Như thế thì hai ông BỊ TRÓI ở đâu? Bị ĐÂM ở đâu? Nếu không
phải là cái thời gian 20 phút ở trụ sở Tổng Nha Cảnh sát Quốc Gia thì còn ở chỗ
nào nữa?
Tiếc thay chỉ không
quá 8 người biết được rằng trên đường về, chiếc xe định mệnh chở một vị
Tổng thống còn được lệnh ghé qua bộ chỉ huy cảnh sát ấy! Và hỡi ơi, nếu thực
đúng như lời anh chàng hạ sĩ xạ thủ đại liên, thì cả 2 ông Diệm Nhu đã bị
thanh toán tại nơi này, thì đại úy Nhung cũng BỊ LỪA, ông ta chẳng qua chỉ
là con vật tế thần cho các xếp lớn dùng mẹo đổ vấy lên ông
cái tội đã dám bắn một Tổng thống, nhằm giấu đi cái bản mặt và đôi tay đẫm
máu của họ. Ôi, đời đểu giả thật!
Thằng Bờm
0 comments:
Post a Comment