CHÍNH KHÍ VIỆT

Thursday, December 6, 2018

THƯ SỐ 3 TRẢ LỜI BẢO QUỐC KIẾM

THƯ SỐ 3 TRẢ LỜI  BẢO QUỐC KIẾM
 
 
Ông Trương Khôi,
 
Bấy lâu đọc thư ông gửi cho tôi, bây giờ mới có một bức thư xứng đáng để tôi trả lời thẳng mặt ông. Có vẻ như ông đã khôn ra rất nhiều, nên còn trích Kiều làm hứng để trả lời cho tôi. Chính vì thế nên trả lời ông lần này để cảm cái công khó nhọc của ông đã nhiều ngày suy nghĩ.
 
Trước hết mặc dù rất cảm kích cái công của ông đã tìm được mấy vần thơ của cụ Nguyễn Du rồi từ đó mà triển khai ý viết chửi tôi. Nhưng như ông đã từng thú nhận, ông là một gã nông dân, học chưa hết lớp năm trường làng, mọi người cứ tưởng là ông khiêm tốn  nhận như vậy, nhưng tôi nghĩ là người ta đã sai. Theo suy đoán của tôi, trình độ đấy không phải của ông, mà khả năng của ông còn tệ hơn thế nhiều lắm, có lẽ còn chưa qua được lớp 3 trường làng, tức là còn dưới mấy thằng cán ngố Việt Gian Cộng Sản nữa. Tôi thấy tội nghiệp cho ông Nguyễn Phước Đáng ở Cali , già mà còn hồ đồ khi nói ông biết toàn chuyện Quốc Gia Đại Sự. Ngữ lớp 2 KHAI LỚP 3  trường làng như ông thì trích một câu thơ còn trích sai thì nói gì đến chuyện lớn lao đó, phải không ông nhỉ?

Này nhé, nguyên văn của mấy câu thơ của cụ Nguyễn Du là:

Chênh chênh bóng nguyệt xế mành,
Tựa nương bên triện một mình thiu thiu.
Thoắt đâu thấy một tiểu kiều,
Có chiều thanh vận, có chiều thanh tân.
Sương in mặt, tuyết pha thân,
Sen vàng lãng đãng như gần như xa

Truyện Kiều từng là niềm tự hào của văn học Việt Nam , đến mức có người nói “tinh hoa của tiếng Việt đã được cụ Nguyễn Du mang cả vào trong Truyện Kiều”. Sách còn ghi đó, vậy mà mới đó ông đã nhét chữ vào mồm cụ Nguyễn Du ngay được, nghĩ kể cũng … tài thật. Không biết ông có thấy xấu hổ không ông? Tựa nương nó khác với tựa ngồi đấy ông ạ, thanh thanh có khác hẳn với thanh tân đấy ông biết không? Người ta thường nói, yếu thì đừng ra gió, dốt thì đừng nói chữ, giá ông cứ nói như mấy ông bạn đồ tể xả thịt bò của ông ở Kansas city thì người ta lại thấy dễ chịu hơn nhiều, chứ đằng này ông lại bày đặt dốt nát học làm sĩ phu thì nó buồn cười lắm, nếu không muốn nói CHÓ NGỬI CŨNG KHÔNG ĐƯỢC đấy ông ạ.

Cho qua mấy vụ chữ nghĩa đi, giờ tôi bàn đến nội dung của bức thư của ông. Số là ông đang thiu thiu ngủ thì tự dưng ông nhớ đến mấy câu Kiều rồi từ đó làm hứng mà viết thư cho tôi. Ngặt là cái ngữ cảnh đó chẳng ăn nhập gì với câu truyện ông triển khai phía dưới. Bởi vì, mấy câu Kiều trên là cảnh Từ Hải gặp lại Kiều, cho nên mới có chuyện người đẹp xuất hiện lúc mơ màng như vậy. Nhưng ông đang lơ mơ thì lại thấy cố Tổng Thống, thế là sao nhỉ? Ngô Tổng Thống cũng hay mặc bộ đồ trắng lắm, nhưng dáng của cố Tống Thống thì sao mà giống “tiểu kiều” được đây hả ông? Hay là ông đang mơ được con ngựa nứng nào ghé thăm giữa ban ngày để cùng nhau Ngọa Sơn???

Ông có nói khi ông hỏi Ngô Tổng Thống thì thấy cụ cười nhẹ rồi nói: Có, nhưng mỗi lần hắn đọc thần chú thì tôi chịu không nổi. Cả thân hình, tất cả chân lông, mắt tai...đều rỉ máu; tâm tư tôi hoàn toàn bấn loạn.”. Phàm xưa nay, lời nói của con người ta thì hay đi đôi với tâm trạng, tôi nghĩ là sẽ hợp lý hơn nhiều nếu ông viết thế này: “Cụ liền nhăn nhó mà rằng” hoặc “Bỗng mặt cụ biến sắc nói như quát” như thế mới hợp với cái câu ông viết ở sau.

Người đang sống cũng biết chọn mặt gửi vàng lắm ông Trương Khôi ạ, huống chi là người đã khuất. Nên chắc chắn cụ Ngô phải ghé thăm những người vẫn nặng tình với cụ, kiểu như các ông Việt Thường, Nam Nhân, Duyên Lãng Hà Tiến Nhất, Thiếu Tá Liên Thành,  Phạm Quang Trình, Lê Châu Lộc…. chẳng hạn, chứ ai lại viếng thăm cái thằng đồ tể lớp 2  khai lớp 3 trường làng từng mở miệng là chửi cụ như tát nước như ông được? Nên cái chuyện ông nằm mơ chắc là vong hồn của mấy thằng Phản Quốc như Nguyễn Chánh Thi, Đỗ Mậu, Tôn Thất Đính, Mai Hữu Xuân, Trần Thiện Khiêm...hay những tên đao phủ như Nguyễn Văn Nhung đấy chứ. Ấy thế mà ông lại xiên xẹo sang linh hồn cụ Ngô Tổng Thống được. Cái tật của ông là ăn ngược nói ngạo, ăn không nói có, nên chỉ có đứa mù lòa trí tuệ như bọn Thục Vũ, Tuệ Kiếm, Hương Trần hoặc con mụ đần độn Phạm Hoài Việt nó mới tin ông, chứ ai mà dại dột đi trao trứng cho một thằng đồ tể lớp 2 khai lớp 3 vừa dốt vừa láo như ông được, phải không ông nhỉ?

Đêm khuya rồi, bà xã tôi la quá trời, cho nên tôi tạm gác bút ở đây để theo gương Quảng Độ mà "bất tuân dân sự". Giá mà ông không giở rói cái trò ngu đòi dậy khôn, dốt thích nói chữ ra, thì mấy câu chửi của ông cũng làm tôi đau lắm đấy. Nhưng đọc thư ông thì tôi nhịn cười không được vì ... bịa tệ quá, tưởng vác côn đi đánh người ta dè đâu đánh người không trúng mà tự làm đau mình. Ông cứ phát huy những cái ngu, cái dốt ấy nhé, để bà con làng lưới được dịp cười một mẻ cho đã, một nụ cười bằng 10 thang thuốc bổ, dễ gì mà tìm được đâu ông. Thôi chào ông nhé!

 Phạm Trọng Luật  - Chính Khí Việt
26/10/2011
 
TÁI BÚT:

NÓI ĐI CŨNG PHẢI NÓI LẠI!!! DÙ SAO CÁ NHÂN TÔI CŨNG CẢM ƠN ÔNG RẤT, RẤT  NHIỀU ĐÃ TUYÊN DƯƠNG CÔNG TRẠNG CỦA TÔI MÀ  HƠN 5, 6 NĂM NAY TÔI ĐÃ, ĐANG VÀ SẼ LÀM NHỮNG TUẦN BÁT NHẬT ĐỂ TƯỞNG NHỚ VÀ CẦU NGUYỆN CHO VỊ LÃNH TỤ ANH MINH CỦA CHÚNG TÔI, TỨC TỔNG THỐNG ANH MINH NGÔ ĐÌNH DIỆM.  CÓ LẼ TRÊN DƯỚI 6 LẦN, CÓ NGHĨA LÀ TỪ NĂM 2005 TÔI ĐÃ LÀM VIỆC NÀY VÀ GIỜ ĐÂY THÌ KHẮP NƠI, KỂ CẢ VIỆT NAM ĐÃ HƯỞNG ỨNG!!!


TÔI RẤT HÃNH DIỆN VỀ  VIỆC LÀM NÀY, VÀ MAI HẬU TÔI SẼ TRUYỀN LẠI CHO CON, CHÁU TÔI BIẾT VIỆC LÀM CỦA ÔNG, CHA NÓ ĐỂ CHÚNG NÓ NOI THEO VÀ NHẤT LÀ CHÚNG NÓ PHẢI NỐI CHÍ TÔI NHƯ TÔI ĐÃ NỐI CHÍ TỔNG THỐNG ANH MINH NGÔ ĐÌNH DIỆM VỚI TÔN CHỈ TỔ QUỐC DANH DỰ TRÁCH NHIỆM.  NGOÀI RA CHÚNG CÒN PHẢI NỐI CHÍ TÔI TRONG VIỆC VẠCH MẶT TẬP ĐOÀN MA ĐẠO GHPGVNTN CỦA CÁC ÔNG ĐỂ TRẢ LẠI SỰ THẬT CHO LỊCH SỬ!!!

 
 
 

----- Original Message -----
Sent: Tuesday, October 25, 2011 6:19 PM
Subject: THU SO 8 GUI PHAM TRONG LUẬT



KÍNH NHỜ CHỊ PHẠM HOÀI VIỆT CHUYỂN DÙM. XIN CÁM ƠN. BQK
 
THƯ SỐ 8 GỪI PHẠM TRỌNG LUẬT-CHÍNH KHÍ VIỆT
Bảo quốc Kiếm

Kính thưa ông Phạm trọng Luật,
Thật vô vàn cám ơn ông Phạm trọng Luật, tức Chính khí Việt đã cung kính mở TUẦN BÁT NHẬT để tế cụ Cụ Ngô đình Diệm và 5 đại nhân vật đệ nhất Cộng hoà bị giết chết trong cuộc Cách mạng 01-11-1963. Tấm lòng của ông đã đến tận trời cao, biển cả, rung động cả lòng tôi. Dù không theo dõi toàn bộ, nhưng hôm nay cố gắng để nghe TUẦN BÁT NHẬT. Thiệt là cám cảnh vô cùng !
Mệt quá, tôi dựa mình vào chiếc ghế cũ mèm, lắc lư đi vào giấc ngủ. Bỗng văng vẳng bên tại tiếng nàng Kiều:
Chênh chênh bóng nguyệt xế mành,
Tựa ngồi bên triện một mình thiu thiu,
Thoắt đâu thấy một tiểu kiều,
Có chiều phong vận có chiều thanh thanh.
Sương in mặt tuyết pha thân,
Sen vàng lãng đãng như gần như xa”.

Tuy nhiên, tư tưởng tôi hơi khác với Kiều, nên cảnh ứng cũng có phần chẳng giống. Đúng là: “Hôm nay tôi mơ gặp Cụ Diệm”; cũng giống như người Cộng sản viết: “Hôm qua em mơ gặp Bác Hồ”. Trong mộng ấy, thoạt tiên tôi thấy cả trời đất đen thui, một cơn Tornato xoáy mạnh cả hàng triệu triệu Miles giờ. Trong đám mây đen ứng hiện, bỗng cũng trong bộ “Vét” trắng ngần, Cụ Diệm xuất hiện. Trên “thiên nhan” thấy một vẻ sầu bi, khổ sở. Thấy Cụ tôi đứng dậy cung kính. Cụ chìa tay ra, tôi khúm núm đưa cả hai tay bắt lấy tay Người. Một luồng âm hàn cực mạnh chạy vào cơ thể. Thấy tôi ngạc nhiên, cụ bảo: “Ta từ THẬP BÁT về đây”.
Cụ nói chậm rãi: “Cám ơn anh đã nghĩ đến tôi, do cảm ứng này mà tôi xuất hiện”.
Lần này đặc biệt, cụ không gọi bằng “thằng” với đứa bé như tôi. Còn thời trước, thì từ Bộ trưởng, Tướng lãnh đều là thằng cả, chỉ chừa lại vài ba người. Tôi cung kính thưa với cụ:
-“Kính Tổng Thống, nơi chốn âm ty, cụ có nghe ông Phạm trọng Luật và dư đảng cầu nguyện cho cụ không ? Cụ cười nhẹ bảo:
-Có, nhưng mỗi lần hắn đọc thần chú thì tôi chịu không nổi. Cả thân hình, tất cả chân lông, mắt tai...đều rỉ máu; tâm tư tôi hoàn toàn bấn loạn.

-Tôi hỏi, rứa thì cấy thần chú chi rứa cụ ?
-”LAMA-CAN-CONG THẦN CHÚ”.
Dù học nhiều loại, tôi vẫn ngẩn ngơ chẳng biết thần chú ấy ra răng. Biết ý, cụ bảo:
-Nó đọc như thế này: “ỐNLÀI, ỐNLÀI”, xin Thượng đế ban phước lành cho Người”.Thì ra, đó là loại thần chú LAMA rất mới, do “HOANVUTRUNGTAM”sản xuất ! Ngay cả Thượng đế còn chưa biết, huống chi anh”. Ngoài ra hắn còn dùng tất cả “danh ngôn phó thượng đế nữa kia !

Tôi ngẩn ngơ một cuộc lễ cúng như thế, đúng là “không tiền khoáng hậu”. Tôi lại hỏi cụ về “mâm cúng” là gì ? Cụ bảo:
-“Toàn là rau muống; còn xướng lễ thì ả cải tạo nhân phẩm Hàn giang Trần lệ Tuyền, cù bơ Vũ đăng Khoa, Nguyễn trọng Tín....Chủ tế lại là thằng Phạm trọng Luật CÁN-CẦN-CỘNG lau chau. Nghe mà gớm”.

Tôi cung cung, kính kính hỏi cụ vài chuyện, cụ ân cần bảo:
“Đời tôi hay sợ đàn bà. Ngoài mẹ tôi ra, tôi chỉ biết một người, nhưng sau đó bà ấy đã thành Me Tây. Câu chuyện thì anh đọc trong cuốn: Làm thế nào để giết một Tổng thống” của Cao thế Dung và Trần kim Tuyến, bọn hắn ghi lại đúng đắn đó mà: Ông Diệm đã tâm tình với ông Phạm văn Nhu: Tôi thương con Mệ nó hiền đức, tuy lấy Tây mà nó vẫn còn tình nghĩa với đồng bào”. Chính vì vậy mà tôi bảo ông Nhu phải đem tôi ra Nha Trang vì “con Mệ” đã ra ngoài nớ rồi”.

Nghỉ một lát tôi cúi đầu hỏi cụ:
-Ngày xưa con còn nhỏ, chỉ thấy cụ hai lần đứng bệ vệ trên xe thôi, chưa bao giờ được gặp. Nhưng con nghe người ta bảo cụ có vẻ Nho phong, thế thì việc cúng giỗ tổ tiên ắt phải nghiêm trang, chỉnh đốn. Nay bọn này cúng giỗ cụ như thế, cụ nghĩ sao ?
Cụ vui vui trả lời:
-Mặc dù nhà tôi theo Kitô La mã, nhưng ngay cả tiên linh ông nội tôi, chúng tôi cũng đem gửi chùa. Đối với chúng tôi, việc cúng giỗ trước hết là phải thành tâm thiện chí, nhớ tưởng người đã khuất. Nho gia, còn phải “ăn chay nằm đất”, mới mong đền chút hiếu sự. Thế còn bọn này nó cúng tôi toàn là thứ bậy bạ, dơ dáy. Miệng mồm toàn là máu mỡ người ta, kẻ hiện diện toàn là thứ giang hồ đĩ điếm. Lạy chúa tôi, sao tôi khổ thế này ? Chỉ nội cái thần chú “ốnlài”, thì đã chứng tỏ là toàn đồ mất dạy. Thần chú này chúng đọc cho ai ? Phải chăng là kêu lên Thiên Chúa, để chúng nó xin ban phước lành cho tôi ? Nhưng lành làm sao nơi cấy nớ ? Ôi muôn vạn kiếp nữa vẫn hai chữ Atỳ ! Thằng Phạm trọng Luật lại còn vừa ăn vừa cúng; nghe trên Audio mà người ta cũng biết nó đang ăn. Thiệt là đồ không ai dạy !

Tôi vẫn lặng thinh nghe Người âm sự. Bỗng chốc, Người xua tay lia lịa nói với tôi:
-Anh có thấy, có nghe những cái chết của Sadam, của Gaddafi không ? Từ hai cái này, tôi thấy mình chẳng oan chi cả. Đã làm tài xế cho hãng thầu chiến tranh hoàn vũ, trật đường thì chủ công ty phải đoạt mạng thôi. Sadam Mỹ nuôi ba mươi bảy năm dài chứ ai khác? Rồi chính Mỹ giết cả gia đình. Nay, Gaddafi, Pháp nuôi mấy chục năm, cũng chính Tây giết. Vâng, anh ơi, tôi đã giác ngộ rồi”.

Trên gò má hao gầy, những giọt nước mắt của Người lăn tròn như biển động. Trong lòng tôi cũng xào xạc như lá rừng chiều trước cơn gió vô cùng khủng khiếp.
Cơn Tornato lại chuyển đến cuốn Người vào trong xám xịt trời mây. Tôi tỉnh giấc chiêm bao với nhiều nỗi thương niềm nhớ. Bỗng chốc, tôi ngào nghẹn viết mấy câu thơ:
Tiếc biết mấy những chiều đan mây tím,
Ta tìm Người trong ngào nghẹn dư âm
Thương sinh thời chưa thực hiểu chữ tâm
Nên thống lụy đã bao trùm tuổi mộng
Thôi đừng ước những ngày qua nắng ấm
Để bây giờ thêm lạnh với hàn cung
Chuyện vàng son xin trả lại vô cùng
Buông dao xuống cho tâm hồn thanh thản.

Kính thưa ông Phạm trọng Luật,
Một lần nữa thật vô cùng xúc động để nói hai tiếng cám ơn ông và các “thầy bà tế lễ”. Nói làm sao hết những cảm xúc này ? Thôi đành vậy, chỉ xin gió ngàn chia xẻ vì tiếng các ông bà thực sự đã lên cung.
BQK-25-10-11

0 comments:

Post a Comment

 

Subscribe to our Newsletter

Contact our Support

Email us: Support@templateism.com

Thành Viên của Website