CHÍNH KHÍ VIỆT

Sunday, December 23, 2018

00601 TỘI ÁC TẬP ĐOÀN MA ĐẠO GHPGVNTN ĐÔN HẬU - HUYỀN QUANG - QUẢNG ĐỘ (NHỮNG TRÒ NHỐ NHĂNG: KHỈ VẶT LÔNG KHỈ - TRỌC CẠO LÔNG TRỌC 1)

  00601 TỘI ÁC TẬP ĐOÀN MA ĐẠO GHPGVNTN ĐÔN HẬU - HUYỀN QUANG - QUẢNG ĐỘ
 
(NHỮNG TRÒ NHỐ NHĂNG: KHỈ VẶT LÔNG KHỈ - TRỌC CẠO LÔNG TRỌC 1)
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 

Huệ Lộc: Hiện trạng (?) GHPGVNTN, VTT,VHĐ,VP2VHĐ... PHẦN 1



ĐÔI ĐIỀU VỚI MRTGIA -Re: [PSXH] Fwd: Huệ Lộc: Hiện trạng (?) GHPGVNTN, VTT,VHĐ,VP2VHĐ...

'Thuc Vu' via Phụng Sự Xã Hội <PhungSuXaHoi@googlegroups.com>Sat, Dec 22, 2018 at 8:33 AM

Reply-To:


Ông MRTGIA 
Trước khi chúng tôi vạch trần về những dối gian, lợi dụng Phật pháp của ông Huệ Lộc, chúng tôi xin vắn tắt đôi điều với ông.
1- Không ai có quyền cấm chúng tôi lập hội.
2- Chúng tôi lập hội từ lâu, mà cho đến bây giờ những việc làm của Hội chúng tôi hoàn toàn không mang một điều tiếng gì, không ai biết cũng chẳng ai hay, ngoài những cáo buộc của Võ Văn Ái và bưng bô Huệ Lộc cho chúng tôi là lấn sân Giáo Hội. 
3- Những kẻ cho Giáo Hội là cái sân bòng chuyền, bóng rổ, sợ người ta lấn sân chính là những kẻ điên rồ bất chính.
4- Chúng tôi biết đến Giáo Hội, sinh hoạt trong tổ chức GĐPT trước khi Huệ Lộc ra đời. Tuy nhiên ai ra đời trước ai thiết tưởng không phải là chuyện quan trọng. Quan trọng chính ở cái đức. Chúng tôi không lợi dụng Phật pháp nhằm đưa người đọc vào mê hồn trận lầm tin vào ý đồ bất chánh như Huệ Lộc, thì kẻ bị đọa 8000 năm phải kể đến Huệ Lộc và kẻ bưng bô không sợ bẩn tay là  MRTGIA 
Thục Vũ

On Saturday, December 22, 2018, 4:47:53 AM PST, Canh Tran <canhtran723@gmail.com> wrote:


Sao chép vài ba quyền sách Phật pháp cho mình lả uyên thâm phật học , ông Huệ Lộc chỉ là con vẹt biết nói pháp .Một vị cư sĩ dám hổn láo bất kính đến Hoà Thượng Thích Tâm Liên Viện Trưởng Viện Hoá Đạo
Ông chì là một cư sỉ nhưng lại cổng cao ngã mạn , phá hoà hợp Tăng không biết Pháp Sư Huệ Lộc bị đọa vào a tỳ ngục bao nhiêu triệu kiếp , đừng đem phật pháp đi hù thiên hạ !
Nguyên Chiếu
Sent from my iPhone

Begin forwarded message:
From: Canh Tran <canhtran723@gmail.com>
Date: December 21, 2018 at 11:51:01 PM PST
To: thucvu_1@yahoo.com
Subject: Fwd: Huệ Lộc: Hiện trạng (?) GHPGVNTN, VTT,VHĐ,VP2VHĐ...


Sent from my iPhone

Begin forwarded message:
From: mrtgia Nguyen <MRTGIA@msn.com>
Date: December 19, 2018 at 6:36:04 PM PST
To
Subject: Re: Huệ Lộc: Hiện trạng (?) GHPGVNTN, VTT,VHĐ,VP2VHĐ...

Cám ơn đạo hửu Huệ Lộc trong bài pháp thanh tịnh trong phật Giáo , trong phần phạm giới tăng tàn , ht Tâm liên nếu không sám hối sẻ bị đọa 8000 năm ở địa ngục { thế gian 2 triệu ba trăm bốn ngàn năm } thật kinh khủng , thưa đạo gửi Huệ Lộc , trường hợp anh Lê công Cầu , Thục Vủ , Nguyễn mạnh Hùng , đưa nhiều bài viết sai lạc, chụp mủ , lập hội riêng rẻ sẻ phạm bao nhiêu năm lử địa ngục , xin anh giải thích thêm .
Sent from my iPad

On Dec 19, 2018, at 1:13 PM, "dieunghiem1961@gmail.com" <dieunghiem1961@gmail.com> wrote:
 Mời xem, để ý ngày tháng năm và # giáo chỉ quyết định, tâm thư v.v..8000.


On Wed, Dec 19, 2018 at 0:44, Tôn Thắng Đạo Tràng


Phật Giáo Còn Thanh Tịnh Trong Tương Lai Không?
 
I.  Thanh Tịnh Trong Phật Giáo:
            Sau 500 năm đức Phật nhập Niết Bàn, tức khoảng thế kỷ thứ  nhất, có một vị vua nước Hy Lạp tên là Mi Lan Đà mới hỏi vị Tỳ Kheo Na Tiên rằng: 
            - Trong Giáo Hội của Đức Thế Tôn, có phải tất cả hàng Tăng chúng và Ni Chúng đều là người đã chứng đắc các quả vị thanh tịnh cả chăng?
            Tỳ Kheo Na Tiên trả lời:
            - Không hẳn thế Đại Vương!  Có rất nhiều vị đắc quả Tứ Thánh.  Có nhiều vị đang đi trên đường chứng nghiệm.  Có nhiều vị còn ít tham sân si, nhưng cũng có rất nhiều người có lắm tham sân si…
            Nhà vua mới hỏi tiếp:
            - Như thế thì tại sao Giáo Hội lại dung chứa những kẻ quá lắm tham, sân si như thế?  Những kẻ này có khả năng chứng ngộ đạo quả chăng?  Hoặc trong tương lai họ sẽ ra sao?
            Ngài Na Tiên mới đáp:
            - Đại vương!  Sẽ có những người đạt quả vị nhỏ hoặc không đạt được đạo quả nào hết.  Có vị không đắc đạo quả nào nhưng được phước báu trời, người.  Có vị chỉ là gieo duyên cho vô lượng kiếp về sau, dầu cho họ có khoác lên một hình tướng phẩm mạo Sa Môn, nhưng họ không thu gặt được đạo quả gì cả là do tánh tham sân si quá nặng.  Có nhiều vị sau khi tu không được gì, họ hoàn tục, như ngựa quen đường cũ, tánh nào tật nấy, sống nơi đâu cũng lừa dối, gian ác, tham lam và xảo trá còn tệ hơn hơn người Cư sĩ chứ không phải người tu nào cũng tốt đẹp cả đâu.
            Nhà Vua hỏi tiếp:
            - Ồ!  Những kẻ như thế  mà sao Đức Thế Tôn vẫn để họ tồn tại trong Giáo Hội?  Đức Phật không sợ người ta chê bai, phỉ báng rằng giáo hội của Ngài rất là xấu xa nên có người xuất gia cũng rất xấu xa.   Tại sao Đức Phật không ngại họ làm nhơ uế giáo hội?
            Ngài Na Tiên đáp:
            - Những vị Tỳ Kheo xấu xa, nhơ uế ấy có liên quan gì đến sự thanh tịnh của Giáo Hội đâu!
            Vua Mi Lan Đà hỏi:
            - Tại sao không liên quan?  Gần mực thì đen, gần đèn thì sáng.  Con sâu làm rầu nồi canh.  Cái lý rõ như thế, làm sao Đại Đức có thể biện hộ cho được?
            Ngài Na Tiên mới đáp:
            - Đại Vương nghĩ thế nào, thí dụ có một hồ nước trong vắt sạch sẽ, mát mẻ, một buổi trưa hè nóng bức có một người thanh niên mình dính đầy bụi đất muốn đến tắm trong hồ nước đó, nhưng khi y vừa lội xuống thì đã vội bước lên.  Thế là bụi đất ở trên người đó vẫn còn nguyên.  Có người thấy thế, không chê chàng thanh niên mà lại chê cái hồ nước như thế này: “Cái hồ này thật dơ quá, nó chứa đầy bụi đất.” Lời chê đó có đúng không?
            Nhà vua nói:
            - Ai lại chê cái hồ bao giờ!  Có chê là chê chàng trai thanh niên lười biếng không  kỳ cọ rửa ráy thân thể cho sạch sẽ.
            Ngài Na Tiên mới nói:
            - Ấy cũng thế Đại Vương!  Ai lại chê trách giáo hội bao giờ.  Có chê là chê vị Tỳ Kheo không chịu rửa ráy tâm mình bằng giới luật cho sạch sẽ; không chịu thiền định để tâm được tĩnh lặng, bình hoà, yên ổn.  Lỗi ở ai thì Đại Vương biết rồi chứ gì?
            Vua Mi lan Đà nói:
            - Vâng thưa Ngài tôi đã biết.
            Ngài Na Tiên nói tiếp:
            - Giáo hội Đức Bổn Sư vốn không có nhơ bợn, bao giờ cũng quý báu, cao thượng và trong sạch là do nơi Giới Luật Tạng và mục đích cao thượng tự giác và giác tha.  Tuy nhiên cũng có những kẻ vào tu không phải vì mục đích cao thượng như thế, mà họ chỉ nhắm đến những mục đích hạ liệt như chùa lớn, tiền nhiều, hoặc tìm của cúng dường Phật tử, tích luỹ của tứ sự cúng dường, hoặc được thân cận bậc quyền thế, hoặc tìm chổ nhàn hạ thảnh thơi không tốn công làm việc mà vẫn hưởng được lợi quyền, có kẻ mong muốn lãnh đạo Tăng chúng … Với những hạng người ấy, đa phần là những kẻ lười biếng tu tập, chỉ có ăn và ngủ, nhìn ngắm nữ giới, chọc ghẹo nữ giới; mang tiếng thọ giới mà chẳng bao giờ giữ được giới nào dù lớn dù nhỏ, tâm nghĩ tà kiến lang thang đến nhà thí chủ này thí chủ kia kêu gọi bố thí tiền tài.  Khi tích luỹ, tom góp được của cải, tài sản rồi, những kẻ ấy mang về cho gia đình, quyến thuộc vợ con; hoặc nếu chưa có vợ con thì mang cho người nữ để lợi dụng việc dâm dục, làm sự bất tịnh xấu xa.  Chúng ẩn mình trong chiếc y cà sa, lợi dụng tín tâm của Phật tử để thoả mãn tham vọng mưu đồ.  Chúng ở đâu cũng phóng túng tiêu xài bừa bãi, ăn nói lố lăng, đi đứng vung vãi, không hề biết hổ thẹn với đám đông mọi người.
            Tuy nhiên, hiện tượng ấy cũng tương tự như vàng ngọc trên đường xá thì quá ít, còn sỏi cát đá thì quá nhiều chổ nào cũng có.  Đá sỏi cát đất nhiều mà vàng ngọc càng quý hiếm như thế nào thì các bậc Giác Ngộ xa rời lòng thấp hèn càng trở nên quí báu, cao thượng chừng ấy.  Không thể chê trách hồ nước mà chỉ nên chê trách chàng thanh niên đã ở trong hồ nước sạch rồi mà không chịu kỳ cọ tắm rửa thân mình cho sạch sẽ.  Giáo hội và những tu sĩ trong giáo hội cũng như thế.  Chỉ đáng trách là các tu sĩ hư đốn vì tham danh lợi mà bỏ quên đi những mục đích cao thượng của tăng đoàn, lại nở lòng dùng những thủ đoạn đê tiện để tự hại mình và hại người. Đức Phật là bậc Toàn Giác.  Ngài có Phật Nhãn thấy rõ thế gian, thông suốt thế gian.  Ngài biết rõ rằng những kẻ xấu xa, bất tịnh đó vài ba kiếp, ngàn kiếp về sau, hoặc lâu xa hàng vạn kiếp sau, chúng sẽ được cứu độ.”
                                                 (Thuật lại Kinh Mi Tiên Vấn Đáp, số 148, trang 617)

            Qua nhiều chuyện thăng trầm trong Phật Giáo từ lúc Đức Phật còn tại thế, có rất nhiều thế lực ngoại đạo cũng như thế lực của vua chúa muốn san bằng tiêu diệt giáo pháp và giáo hội của Ngài nhưng họ không bao giờ thành công được.  Vì sao?  Vì trong Phật Giáo có tinh thần vô uý, có tinh thần dân chủ, trật tự và giới luật nhất trên thế gian này.  Theo đúng như truyền thống tu tập thì các môn sinh đệ tử trong giáo hội có đời sống tương kính, tương ái, đoàn kết và hoà hợp nhau mà không nơi nào có được.  Đức Phật có dạy rằng: “Nơi nào mà Tăng Chúng sống với nhau bằng tinh thần Lục Hoà và Tứ Nhiếp pháp thì nơi ấy tất sẽ có được sự đoàn kết, hoà hợp không phân ly, không chia rẽ.” 
Lục hoà gồm 6 thứ:
            1. Giới hoà đồng tu
            2. Hiểu biết riêng đồng giải thích cho nhau
            3. Thân hoà đồng ở
            4. Tài lợi đồng chia đều nhau
            5. Miệng hoà không tranh cãi
            6. Ý hoà cùng vui vẻ với nhau
Pháp Lục Hoà là để các môn đệ của Phật sống với nhau được lợi ích, thuận hoà, và an lạc.
Ngài Cưu Ma Thập dạy rằng:  “Muốn đại chúng hoà hợp, cần thực hiện sáu pháp như sau:
            1. Dùng Tâm Từ dấy khởi thân nghiệp.
            2. Dùng Tâm Từ thốt ra lời nói.
            3. Dùng Tâm Từ dấy khởi ý nghiệp.
            4. Nếu được thức ăn (tài thí) nên lấy bớt phần cơm (tài thí) trong bát cúng dường vị lớn (trưởng lão, hoà thượng, Tăng Thống, Phật…) một ít, chia cho vị nhỏ một ít.
            5. Trì giới thanh tịnh
            6. Chứng được trí huệ lậu tận (người tu theo phương cách này tức sẽ chứng được Lậu Tận Trí, tức A La Hán).
            Khi sống chung trong hội chúng cần phải dùng sáu pháp này làm cơ bản thì mới thể hiện được đặc tính tôn quí của Tăng Bảo, làm ruộng phước cho thế gian.”

Tứ Nhiếp Pháp gọi là 4 pháp Tế Độ gồm có 4 thứ:
            1. Bố Thí:  Người tu hành nhận vật hay tiền của vào thì luôn luôn bố thí lại cho kẻ khác
            2. Ái Ngữ: Tu sống chung nhau không nên nói những lời khiếm nhã, cộc cằn, thô lỗ.
            3. Lợi hành: Tu sống chung nhau không được ích kỷ, hoặc có những tư tưởng hay hành động đưa đến hại người, hay không có thiện lợi cho người.
            4. Đồng sự: Bình đẳng trong ăn ở.  Khổ vui chia sớt có nhau.  Không phân chia gia cấp.
Tứ nhiếp pháp để các môn đệ của Phật sống tương quan giữa thầy và trò.  Giữa người xuất gia và kẻ tại gia cho đến người trong cùng một gia đình, hay cuộc sống bên ngoài xã hội. Lục hoà luôn luôn đi chung với Tứ Nhiếp Pháp thì mới thành sự đoàn kết trong tăng đoàn hay trong giáo hội. 
            Đó là 10 điều quyết định cho sự đoàn kết cũng như sự tồn vong của Phật Giáo thế giới cũng như Phật Giáo Việt Nam.   Tuy nhiên 10 điều này được hiểu là phải được đặt trên nền tảng Luật Tạng để tránh sự hiểu lầm đáng tiếc trong những thế hệ sau này.  Tại sao?  Vì Luật giới trong Tạng Luật rất quan trọng ảnh hưởng trực tiếp sự lưu truyền giáo pháp nhà Phật, như Đức Phật đã từng di huấn trong kinh Di Giáo:
            “Này các Tỳ Kheo, sau khi ta diệt độ, nên tôn trọng kính quí Ba La Đề Mộc Xoa, như tối tăm gặp ánh sáng, kẻ nghèo được của báu.  Phải biết đó là bậc thầy của các vị, ta có ở thế gian này cũng không khác như vậy…  Cho nên này các Tỳ Kheo, phải trì tịnh giới, đừng để hư khuyết.  Nếu người nào trì tịnh giới, tất có thiện pháp, nếu không có tịnh giới, tất không thể sinh công đức lành.  Cho nên phải biết Giới là trụ xứ an ổn nhất của các công đức.” (Di Giáo Tam Kinh, trang 192, Ngẫu Ích Thích Trí Húc, viết khoảng năm 1627.)
            Do đó mà biết Giới bổn nhà Phật rất quan trọng, đứng đầu trong mọi pháp tu.  Có đắc giới mới đắc được pháp, chưa bao giờ có đắc pháp rồi mới đắc giới. Vì sao?  Vì phá giới tức sinh tâm điên đảo vọng tưởng và nhuộm đầy nhơ bẩn tội lỗi thì không thể đắc được pháp tu nào.  Giới là khởi nguyên của con đường chính thuận giải thoát,  gọi là Ba La Đề Mộc Xoa, các tu sĩ nhờ giới này mà đắc sinh mọi thiền định cùng trí huệ diệt khổ, cho nên Đức Phật ân cần dạy bảo đừng để giới bị hư khuyết như Ngài nói:
            “Cho nên này các Tỳ Kheo, phải trì tịnh giới, đừng để hư khuyết.  Nếu người nào trì tịnh giới, tất có thiện pháp, nếu không có tịnh giới, tất không thể sinh các công đức lành.  Cho nên phải biết Giới là trụ xứ an ổn nhất của các công đức.”
            Vì thế sự căn bản gây dựng một tổ chức Tăng Đoàn hay một Giáo Hội đầu tiên là phải dựa vào Luật Giới để bảo đảm sự thanh tịnh của Tăng Bảo vì trong Tăng Bảo sẽ sinh xuất ra Phật Bảo, cho nên Tăng sự thanh tịnh thì Phật sự mới viên thành.  Bất cứ việc điều hành trong Giáo Hội hay Tăng Đoàn đều phải dựa theo  Luật tạng  mà sinh hoạt.  Vì thế khi xét xử bất cứ những hành vi của Tăng chúng trong Giáo Hội hay trong các Tăng Đoàn, đều phải dựa vào Giới bổn Ba La Đề Mộc Xoa mà luận xét trước để quyết định có tội hay không có tội, rồi sau đó mới xét bằng nội qui hay hiến chương để gia giảm sự vi phạm.  Vì khi đã vi phạm luật Phật rồi, thì phải theo pháp Yết Ma để kỷ luật là việc đầu tiên mà bất cứ mọi tôn phái Phật giáo nào cũng phải làm.

XEM PHẦN 2 KHĨ VẶT LÔNG KHĨ VÀ TRỌC GỌT LÔNG TRỌC TỨC TỘI ÁC GHPGVNTN SỐ 00602

0 comments:

Post a Comment

 

Subscribe to our Newsletter

Contact our Support

Email us: Support@templateism.com

Thành Viên của Website