MỘT VẤN NẠN CỦA TỰ-DO DÂN-CHỦ
Duyên-Lãng Hà Tiến Nhất
Nói đến Tự Do Dân Chủ là phải nói đến Bình Quyền và Bình Đẳng. Thật vậy, cho nên đã có người đặt vấn đề là: Tại sao nhiều người đã tranh đấu cho Tự Do, Dân Chủ, đòi đa nguyên, đa đảng mà lại cứ đòi phải tiêu diệt đảng Cộng Sản? Như thế thì đâu còn gì là bình đẳng, bình quyền, và như thế không phải là phi Tự Do, phi Dân Chủ lắm sao?
Tốt lắm, hỏi rất đúng. Đây là một nan đề chăng?
Thưa không. Xin được trình bầy một vài ý kiến thô thiển để giải đáp cái vấn nạn mà chúng tôi cho là rất quan trọng này. Và dĩ nhiên, trong một bài viết ngắn này, chúng tôi chỉ xin cô đọng những ý chính.
Trước hết, vấn đề là thế này, chúng ta không thể đồng thời vừa dân chủ vừa phi dân chủ được. Chỉ có thể tồn tại một trong hai mà thôi. Vậy muốn thiết lập một nền dân chủ thực sự, chúng ta phải tiêu diệt cái phi dân chủ có trước cái đã. Đảng CSVN là một thực thể phi dân chủ cần bị tiêu diệt vì 3 lý do chính sau đây:
1/ Đảng CSVN thành lập không dựa trên căn bản tinh thần dân tộc, mà dựa trên tinh thần quốc tế vô sản (QTVS.) Nó được dựng nên để tranh đấu và phục vụ cho quyền lợi QTVS chứ không cho quyền lợi Dân Tộc.
2/ Lý thuyết Marxist dùng làm nền tảng cho chủ nghĩa CS là một lý thuyết không tưởng, phi nhân bản, lỗi thời, đã bị cả nhân loại chê bỏ và đã bị đào thải rồi.
3/ Thực tế Việt Nam - và các chế độ CS trên thế giới - chứng minh rằng chế độ CS chính là nguyên nhân của mọi tai họa và thống khổ hiện nay trên đất nước chúng ta.
Tuy nhiên, nói đi thì cũng phải có nói lại vì là tự do dân chủ mà. Nhân dân VN rất có tinh thần bao dung, nên lấy lời cổ nhân dậy “đánh kẻ chạy đi, không đánh kẻ chạy lại” mà đối xử với những người CS biết nhìn ra sự thật và lẽ phải. Làm được như thế mới mong bảo tồn được những gì còn lại của một Vietnam đã hoàn toàn rách nát dưới một chế độ mang tính thú vật hơn là nhân tính. Những đổ vỡ, những mất mát, những giết chóc thủ tiêu, những tịch thu cướp đoạt vv của CS nếu tính đến khó có thể bù đắp được. Ly nước đã tạt đi khó hốt lại đầy. Thế nhưng còn những vấn đề về danh dự con người, về nguyên tắc hành xử, và về quyền lợi của Dân Tộc thì không thể không xét đến. Dân chủ là bao dung, nhưng dân chủ cũng phải có nguyên tắc của dân chủ. Đây là ba vấn đề tiên quyết nhất thiết phải xét đến để bất cứ một cái gì mang danh là CS còn có thể có được chỗ đứng trong lòng Dân Tộc.
* Vấn đề danh dự: Đảng CSVN phải trả lại danh dự cho những người bị họ lăng nhục.
Khi chiếm được miền Nam, CS gọi tất cả mọi thành phân dân chúng miền Nam là “NGỤY.) Đó là một sự lăng nhục đớn đau và tủi hổ nhất hằn sâu trong tâm thức mọi người dân Viet không phải là CS tại miền Nam. Vết thương này cho đến bây giờ vẫn còn rỉ máu tươi hàng ngày. Nếu đảng CS thực tâm muốn hoà giải với nhân dân miền Nam, họ cần phải tối thiểu nói lên một lời xin lỗi công khai. Người CS tự hào về tinh thần yêu nước của họ (sic) nếu có, thì họ cũng không thể phủ nhận lòng yêu nước của nhân dân miền Nam. Người miền Nam yêu nước theo đường lối và cung cách riêng của người miền Nam. Chủ nghĩa xã hội (CS) không phải là di sản Vietnam. Do đó người miền Nam không yêu thích chủ nghĩa xã hội không có nghĩa là họ không yêu nước.
Đảng CS cũng phải xin lỗi đồng bào tỵ nạn về những danh từ khả ố như ma-cô, đĩ-điếm, cặn-bã-xã-hội v.v. mà Phạm Văn Đồng, thủ tướng của chế độ CS liệng theo sau lưng những người chạy trốn chế độ, và rút lại những lời lẽ thô bỉ và vô giáo dục này. Không thể khi ghét bỏ thì chửi bới là ma cô, đĩ điếm. Rồi khi cần đến thì lại dở giọng nịnh bợ là khúc ruột ngàn dặm. Cái này nó tởm lắm.
Đảng CS cũng không thể không xin lỗi và phục hồi lại danh dự cho những đồng bào và cả những đảng viên đồng chí một thời của họ mà họ đã bắt giết, thủ tiêu, hành hạ trong các chiến dịch Cải Cách Ruộng Đất, Nhân Văn Giai Phẩm, chống Xét Lại v.v. trước đây tại Miền Bắc.
* Vấn đề nguyên tắc: Đảng CSVN phải xác định rõ thế đứng của họ trong cộng đồng dân tộc.
Tờ Thanh Niên của Nguyễn Ái Quốc (tức Hồ Chí Minh) xuất bản ở bên Pháp số ra ngày 20-12-1926 viết: "Chủ nghĩa ái quốc là một điều nguy hiểm,” và "Giai cấp vô sản không có tổ quốc.) Tờ Người Cùng Khổ (Le Paria) cũng của Nguyễn Ái Quốc, năm 1931 xác định lại một cách rõ ràng hơn: "Vô sản Đông Dương không có tổ quốc.) Qua hai bài báo, người CS đã phủ nhận 2 điều: tổ quốc của mình và lòng yêu nước. Còn nữa, không biết bao nhiêu sách vở, bao nhiêu bài viết ngày nay được kể là sử liệu cho biết đảng CSVN là một chi bộ của Đệ Tam Quốc Tế , và Hồ chí Minh là một cán bộ của tổ chức quốc tế này. Chính HCM khi còn mang tên Nguyễn Ái Quốc đã tuyên bố: “Nhận chỉ thị của Quốc Tế CS giải quyết vấn đề cách mạng ở nước ta, tôi đã hoàn thành nhiệm vụ ....” Vậy thì hiện nay đảng CS lấy tư cách gì để nắm quyền cai trị đất nước khi họ tự nhận mình vô tổ quốc? Và, họ cầm quyền để phục vụ cho ai vì họ đã phủ nhận chủ nghĩa ái quốc? Họ phủ nhận tổ quốc tức là phủ nhận tư cách công dân của mình. Vậy họ có còn là thành phần trong cộng đồng dân tộc không? Họ có còn là công dân của nước Vietnam không? Nếu người CS không xác định rõ vấn đề này, thiết tưởng việc đòi hỏi sự tồn tại của đảng CS trên đất nước rõ ràng là một chuyện tào lao phi lý.
Một chuyện quan trọng khác nữa mà đảng CSVN cũng cần phải làm sáng tỏ. Đó là việc họ phải phổ biến công khai cho nhân dân Vietnam biết các bản Hiệp Ước về biên giới và về vịnh Bắc Việt mà họ đã âm thầm ký kết với đảng CS Trung Quốc. Đã từ lâu, vì nhân dân Vietnam không được cho biết nội dung các Hiệp Ước này nên dư luận nghi ngờ và gán tội cho là đảng CSVN bán nước. Đảng CS cần minh bạch chuyện quan trọng này với nhân dân. Họ có quyền biện bạch. Sự phán xét là quyền của của đồng bào. Nếu nhân dân Vietnam nhận định quả thực đất đai và hải phận của Tổ Quốc bị vô cớ dâng hiến cho ngoại bang thật thì đảng CS khó tránh khỏi cái tội bán nước. Nếu đảng CS đã thực sự phạm tội bán nước thì dứt khoát họ phải đền tội trước công luận, luật pháp và của lịch sử.
* Vấn đề Nhân Quyền và Dân Quyền: Đảng CSVN phải trả lại các quyền tự do, dân chủ lại cho nhân dân Vietnam. Họ không được nhân danh bất cứ lý do gì để tước đoạt.
Kết luận rút ra từ thực tiễn VN không cần biện chứng và cũng không thể chối cãi là, chế độ CS tại VN là nguyên nhân làm cho nhân dân VN phải lầm than đói khổ, sinh linh đồ thán, lòng người ly tán, nền kinh tế tụt hậu mất định hướng, xã hội băng hoại, đất nước mất chủ nguyền vv. Chính vì đảng CS độc tài độc tôn, hay nói khác đi là các quyền công dân bị CS tước đoạt, nên mới có tình trạng này. Đảng CS phải thành khẩn tự kiểm điểm để thấy rằng việc họ tự ý áp đặt chủ nghĩa CS lên trên dân tộc VN là hoàn toàn sai lầm. Từ đó họ phải trả lại các quyền tự do lại cho người dân, trước hết và tức khắc là quyền Tự Do Thông Tin và Ngôn Luận. Sau đó là các quyền con người và các quyền công dân khác.
Trên đây là những điều kiện tối thiểu và cần thiết đảng CS phải thi hành nếu họ thực tâm muốn xám hối. Khi đảng CS thi hành được các yêu cầu trên tức là bước đầu họ đã tự nhân ra yếu tính của Dân Chủ, và cũng là lúc đất nước bước vào một nền Tự-Do Dân-Chủ thực sự.
Đó chính là Tự-Do, Dân-Chủ, Công-Bình, Bình-Quyền và Bình Đẳng.
Duyên-Lãng Hà Tiến Nhất
0 comments:
Post a Comment