CẬU ÁNH ĐI SỨ
Duyên-Lãng Hà Tiến Nhất
Mấy hôm rầy làng lưới ta rôm rả tin tức ngài dân biểu Cao Quang Ánh đi sứ cố quốc. Đại diện một nhà nước đi thăm viếng xã giao, hay bàn bạc quốc sự với một nhà nước khác là đi sứ chứ gì, có đúng không thưa quí vị? Ngài Cao Quang Ánh là dân biểu Mẽo gốc Mít sang nước Annamít bàn chuyện nước, nói là đi sứ cố quốc cũng không sai chứ, có phải không? Cậu Ánh tuổi trẻ lại tài cao, làm tới chức Dân Biểu Quốc Hội Hoa Kỳ là một vẻ vang lớn cho người dân VN tỵ nạn chúng tôi. Thấy ngài được đi sứ trở về cố quốc, ai ai trong chúng tôi cũng nhìn về ngài mà trông đợi. Nhìn mấy tấm ảnh của phái đoàn đăng trên mạng, thấy ngài còn trẻ quá, giống y một anh sinh viên mới ra trường, nên kẻ hèn này xin phép được gọi ngài một tiếng bằng “Cậu” để tỏ ra cái tinh thần “thấy người sang bắc quàng làm họ” chứ chả có ý gì đâu. Cậu tha lỗi cho và đừng trách nghe.
Có 2 tấm ảnh cậu đăng trên Net. Một tấm cậu chụp chung với hai ông Mỹ mà một ông gốc Nhật Suzuki, Honda gì đó, và một thằng CS tên Nguyễn Thanh Sơn, thứ trưởng ngoại giao. Một tấm khác, tên thứ trưởng ôm vai bá cổ cậu trông thấy mà ham, đậm đà tình nghĩa quá chừng chừng. Trên cả hai tấm ảnh, cậu dân biểu trông nhỏ như đứa bé, giống một con nai tơ lọt thỏm giữa mấy con voi rừng đồ sộ. Tên VGCS ăn uống cái giống gì mà cũng to con như Mỹ vậy. Cái vụ cậu Ánh nhỏ con như rứa mà được đi sứ nước ngoài thì thật là hiếm có. Kẻ hèn này còn nhớ chuyện nước Tầu (lại Tầu???) thời Chiến Quốc, tể tướng nước Tề là Án Anh đi sứ nước Sở. Ông này cũng nhỏ thó, còn nhỏ hơn cậu Ánh nữa, nên khi đi sứ, bị vua tôi nước Sở coi thường và chọc quê quá chừng. Chuyện ngộ lắm, xin trích lại mấy đoạn hay hay mời bà con làng lưới đọc chơi cho vui. Chuyện thế này:
(trích) Chư hầu thấy nước Sở cường thịnh, đều tỏ ý sợ hãi, sai sứ đến triều cống. Quan đại phu nước Tề là Án Anh phụng mệnh Tề Cảnh Công sang sứ nước Sở. Sở Linh Vương bảo các quan triều thần rằng:
- Án Anh không đầy 5 thước, mà chư hầu ai cũng khen là người hiền. Nay các nước chỉ có Sở ta là cường thịnh hơn cả. Ta muốn làm cho Án Anh phải sỉ nhục để tỏ cái uy của nước Sở, các người nghĩ xem có kế gì?
Quan thái tể là Viễn Khải Cương mật tâu rằng:
- Án Anh là người tài ứng đối, tất phải dùng nhiều cách mới làm sỉ nhục đuợc hắn.
Viễn Khải Cương liền đem mưu kế tâu với Sở Linh Vương. Vương nghe lời. Đêm hôm ấy, Cương đem quân ra khoét một cái lỗ nhỏ ở bên cửa đông môn, vừa vặn độ 5 thước, rồi truyền cho quân canh cửa, đợi khi nào sứ nước Tề đến thì đóng chặt cửa giữa lại, rồi bảo chui qua cái lỗ nhỏ ấy mà vào. Được một lúc, Án Anh mặc áo cừu rách, đi cái xe xấu và con ngựa gầy, đến cửa đông môn, thấy cửa thành đóng, liền dừng xe lại, sai người gọi cửa. Quân canh cửa trỏ vào cái lỗ nhỏ ở bên cạnh mà báo Án Anh rằng:
- Ngài đi qua cái chỗ ấy cũng rộng rãi chán, cần gì phải mở cửa.
Án Anh nói:
- Đó là lỗ chó chui, chứ không phải chỗ người đi. Có sang nước chó thì mới vào cửa chó, chứ sang nước người thì tất phải đi cửa người.
Quân canh cửa đem lời nói ấy phi báo Sở Linh Vương. Vương nói:
- Ta muốn dỡn hắn, ai ngờ lại bị hắn dỡn lại.
Sở Linh Vương truyền mở cửa thành cho Án Anh vào. (hết trích)
Trong khi chờ đợi được triệu kiến, sứ giả Án Anh của nước Tề cũng còn bị nhiều giới chức quan lại trong triều đình nước Sở bầy trò diễu cợt, nhưng ông đã dùng tài ăn nói làm cứng họng được bọn người này. Trong buổi triều yết đầu tiên, Sở Linh Vương vẫn còn muốn thử tài (hay làm nhục không biết) Án Anh một lần nữa trước mặt quần thần. Câu chuyện như sau:
(trích) Sở Linh Vương ra ngự triều. Ngũ Cử (tổ tiên của Ngũ Tử Tư) đưa Án Anh vào yết kiến. Sở Linh Vương trông thấy Án Anh liền hỏi rằng:
- Quái lạ, nước Tề thiếu người hay sao?
Án Anh nói:
- Người nước Tề tôi hà hơi thì thành ra mây, vẩy mồ hôi thì thành ra mưa, đi thì phải chen vai, đứng thì phải chen chân, sao gọi là thiếu người.
Sở Linh Vương nói:
- Thế thì sao lại sai đứa bé này sang sứ nước ta?
Án Anh nói:
- Nước tôi vẫn có lệ: người hiền sang sứ nước hiền, người ngu sang sứ nước ngu, người bé sang sứ nuớc bé. Tôi ngưòi bé nhỏ mà hèn mạt, vậy mới phụng mệnh sang sứ nước Sở.
Sở Linh Vương nghe nói có ý hổ thẹn, nhưng trong lòng lấy làm la. Gặp bấy giờ có chức giao nhân đem dâng hợp hoan quất (quít). Sở Linh Vương cầm ngay một quả đưa cho Án Anh. Án Anh cắn ăn cả vỏ. Sở Linh Vương cười mà bảo rằng:
- Ngưòi nước Tề dễ thường không ăn quít bao giờ. Cớ sao lại không bóc vỏ?
Án Anh nói:
- Cứ theo trong lễ thì vua đưa cho quả gì, bề tôi không được phép bóc vỏ mà quẳng đi. Nay Đại Vương đưa cho tôi, cũng như Chúa Công tôi (tức Tề Cảnh Công) đưa cho tôi vậy. Đại Vương không truyền cho bóc vỏ, nên tôi phải ăn cả.
Sở Linh Vương có ý kính phục, mời ngồi uống rượu. Được một lúc, có 3, 4 người võ sĩ giải một tên tù đi qua dưới thềm. Sở Linh Vương hỏi:
- Tên tù ấy người ở đâu?
Võ sĩ tâu:
- Người nước tề.
Sở Linh Vương hỏi:
- Tên tù ấy phạm tội gì?
Võ sĩ tâu:
- Tội ăn trộm.
Sở Linh Vương quay lại bảo Án Anh rằng:
- Người nước Tề dễ thường quen tính ăn trộm hay sao?
Án Anh biết là Sở Linh Vương cố ý bầy ra để chế nhạo mình, mới đáp lại rằng:
- Tôi nghe nói thứ quít ở Giang Nam , đem sang trồng ở xứ Giang Bắc thì hóa ra chua, là tại thổ nghi không giống nhau. Nay người nước Tề, khi ở nưóc Tề thì không ăn trộm, khi sang Sở thì hóa ra ăn trộm, thế là tại thổ nghi nước Sở, chứ có tại gì người nước Tề!
Sở Linh Vương nín lặng hồi lâu rồi nói rằng:
- Ta định chế nhạo nhà người, chẳng ngờ lại bị nhà người chế nhạo.
Sở Linh Vương tiếp đãi Án Anh rất lễ phép, rồi tiễn về nước Tề. (hết trích)
Nhân việc Cậu Dân Biểu Cao Quang Ánh đi sứ nước Vẹm, cũng tiện thể, ôn lại câu chuyện Tể Tướng nước Tề đi sứ sang Sở, kẻ hèn này xin có một vài nhời bàn Mao Tôn Cương dưói đây:
1. Cả hai nhân vật cổ kim này đều có một ưu điểm giống nhau là nhỏ con và thấp. Án Anh lại còn có cái lưng hơi gù. Thứ lùn mã tử vậy mà gớm lắm chứ chẳng chơi. Nhất lé nhì lùn mà, không ăn trùm thiên hạ thì cũng hơn được khối người. Án Anh tuy được tiếng là người hiền, nhưng hiền chưa chắc đã giỏi. Cậu Ánh nhìn mặt có vẻ ngây thơ cụ, không biết có hiền hay không, nhưng hơn tể tướng nước Tề mấy cái bằng Ph.D là cái chắc. Đối đáp với bọn vua tôi nước Sở, Án Anh tỏ ra biến báo lanh lẹ, có lý sự, nhưng chẳng qua cũng chỉ là lý sự cùn với mấy chuyện lặt vặt. Cậu Ánh thì khác hẳn. Cậu nói ít, nhưng lời nói của cậu mang tính rất chiến lược. Cậu chỉ tuyên bố một câu, một câu thôi, đã cho cả bàn dân thiên hạ thấy được tương lai sáng lạn của cả hai nước Mỹ Việt thế nào rồi. Cậu nói thế này: “Dù còn bất đồng ý kiến trong một số vấn đề, nhưng tôi hy vọng hai bên sẽ hiểu nhau hơn và cùng làm việc cho tương lai của hai nước.” Đấy là sự nhìn xa trông rộng, cái hơn của một con người thời nay có “Mỹ học” là như vậy. (xin đừng lầm với mỹ học = Esthetics or Aesthetics).
2. Cũng nhờ có câu tuyên bố này mà mấy anh già lẩm cẩm như chúng tôi mới được sáng mắt, sáng lòng. Trước đây kẻ hèn này những tưởng tư bản và cộng sản là những thực tế không những đối lập về lập trường, tư tưởng, mà còn đối nghịch trong các chủ trương và hành động nữa, nên không thể dung hợp được. Chỉ có triệt dứt nhau thôi chứ nói gì đến tương lai. Ai ngờ giữa tư bản Mỹ và cộng sản VN chỉ có bất đồng ý kiến về một số vấn đề nhỏ nhặt thôi. Thế mà trước kia không biết sao, Mỹ uýnh nhau vói VGCS chết chóc, sứt càng, gẫy gọng không biết bao nhiêu mà kể. Thật là uổng phí xương máu. Nay cậu Ánh mới khai sáng cho, thật là phước đức.
3. Nhìn thấy cái hình tên Nguyễn Thanh Sơn bá vai bá cổ cậu Ánh thân mật, kẻ hèn này mừng đến rơi nước mắt. Trông cảnh tượng giống như người cha ôm đứa con. Người cha chứng tỏ rất thỏa mãn với đứa con trai của mình. Lối ngoại giao bá vai bá cổ do từ bà đệ nhất phu nhân Mỹ ôm eo Nữ Hoàng Anh mới “lancer” lên, bây giờ thịnh hành khắp nơi. Ấy vậy mà có nhiều người nghi ngờ về sự lợi hại của nó. Ôm nhau, người ta có thể tỏ tình nghĩa với nhau, nhưng cũng có thể dí lưỡi dao nhọn vào bụng nhau dễ dàng hơn nhiều. Những người lớn tuổi thường lo xa là vậy.
4. Còn chuyện này nữa, cậu Cao Quanh Ánh nói là đi để tìm hiểu. Không biết cậu tìm thấy cái gì và hiểu được ra sao. Giáo xứ Đồng Chiêm, gần Hànội bị công an đập bỏ Thánh Giá và đánh người gần chết ngay trong thời gian cậu Ánh có mặt tại Hànội, cậu có thấy không? Những người này vừa là đồng bào, vừa là dồng đạo của cậu nữa đấy. Theo ngu ý thì chẳng qua là bọn VGCS muốn bắt chước trò chơi của Sở Linh Vương, thử tài ứng phó của cậu xem sao đấy thôi. Không biết cậu sẽ ứng xử ra sao. Nhiều người bạn của kẻ hèn này cho rằng lờ đi như không biết là cách ứng xử khôn ngoan nhất, hợp thời nhất, và có lợi nhất. Chắc chắn nếu là Án Anh thì ông ta không không thể khôn hơn thế được. Mất mạng như chơi.
5. Sau hết, xin có đôi lời đối với một số quí vị hơi nóng nẩy đã nặng lời với cậu Cao Quang Ánh. Quí vị nên hiểu rằng Cậu Ánh là dân biểu của Quốc Hội Mỹ, chứ không phải dân biểu của Quốc Hội VNCH. Người ta bầu cậu để cậu làm việc cho nước Mỹ, chứ không thể đòi hỏi cậu phải làm việc cho VNCH của chúng ta được. Mà việc của nước Mỹ với việc của VNCH thì khác nhau một trời một vực như chúng ta đã biết, chúng tôi xin đươc miễn dài dòng ở đây. Không thể bắt con heo kéo cầy, hay bắt con trâu giữ nhà được. Vậy thì xin đừng bắt cậu Ánh phải làm thế này, làm thế khác như ý mình, kẻo tội cho cậu. Ăn cây nào, rào cây đó, không phải là đạo lý của dân ta sao? Cậu Cao Quang Ánh thông minh và tài giỏi chẳng bao giờ đem cái đạo lý cổ lỗ sĩ kia ra để mà tự cắt cổ mình đâu.
Duyên-Lãng Hà Tiến Nhất
0 comments:
Post a Comment