DÂN CHỦ TẬP TRUNG: LỪA GẠT
Duyên-Lãng Hà Tiến Nhất
Khái niệm về dân chủ được đem ra thực hành lần đầu tiên khi nền Cộng Hòa của đế quốc La Mã ra đời khoảng 500 năm trước Tây Lịch. Đế Quốc La Mã thành hình được cai trị bởi Consul (chấp chính quan,) chức vụ nắm quyền cai trị, và Senate (nghị viện,) cơ quan làm ra luật pháp cho đế quốc. Tuy nhiên hình thức dân chủ sơ khai và thô thiển này chỉ thể hiện ở thượng tầng kiến trúc và nó cũng bị chết yểu khoảng 400 năm sau khi Caesar trở thành hoàng đế độc tài khét tiếng của đế quốc.
Gần hai ngàn năm sau, khái niệm về dân chủ mới nẩy sinh và triển nở trong lối sống và tập quán xã hội của người dân Việt. Tuy muộn màng nhưng việc thực hành dân chủ ở nước ta thời đó lại rất cơ bản và vững chắc. Trong khi các nhà nước tại nước ta ngày đó là các chế độ quân chủ độc đoán thì tại xã thôn, người dân đã biết thực hành dân chủ bằng cách bầu ra các người đại diện lo việc làng xóm. Nền dân chủ này mang đặc tính dân gian nằm ngay trong hạ tầng cơ sở của các chế độ phong kiến. Phàm ai là con dân Việt đều tự hào về truyền thống dân chủ này của đất nước. Quyền hành của triều đình [và ngay cả của thực dân] thường phải dừng lại bên ngoài lũy tre xanh trước khi đi vào làng xóm. Vì thế mới có câu: Phép Vua thua Lệ Làng. Tóm lại, trong khi khái niệm dân chủ chỉ mới hé nở tại đế quốc La Mã trong một thời gian rồi tắt lim đi và cả thế giới từ Âu sang Á lại chìm vào cái hố sâu độc tài phong kiến triền miên suốt gần hai mươi thế kỷ, thì tại Việt Nam cái tinh thần dân chủ kia lại nhen nhúm và nở rộ sau lũy tre xanh ngay trong khi các triều đại phong kiến còn thịnh hành. Đó là một lề lối sinh hoạt dân chủ rất độc đáo của Tộc Việt mà không một dân tộc nào trên thế giới này có được.
Đáng lý ra sau khi hạ bệ được triều đình nhà Nguyễn, Hồ Chí Minh chỉ cần phát huy nền dân chủ xã thôn đã có sẵn, triển khai, cơ chế hoá và kiện toàn nó trên qui mô toàn quốc thế là xong. Như thế dám chắc rằng Việt Nam là một quốc gia dân chủ vững chắc và gương mẫu số một trên thế giới.
Nhưng thảm thương thay, Hồ đã đem du nhập vào đất nước một nền độc tài khủng khiếp có một không hai từ cổ chí kim. Sự điếm đàng của chủ nghĩa cộng sản Hồ là, bên trong thì độc đoán chuyên chính, nhưng bên ngoài miệng vẫn xoen xoét nói là dân chủ, mà còn dân chủ gấp triệu lần các nước tư bản dân chủ nữa. Người dân Việt Nam cứ tưởng thiệt, không dè về sau mới vỡ lẽ ra dân chủ của Hồ truyền bá chỉ là dân chủ cuội, dân chủ bịp.
Thật vậy, trước hết phải biết rằng trong kinh điển cộng sản không hề có phạm trù dân chủ, cũng không có danh từ nào được gọi là dân chủ cả. Khái niệm về dân chủ mà người CS thường đề cập tới được gọi là “dân-chủ-tập-trung.) Mà dân-chủ-tập-trung thì hoàn toàn khác với chữ dân-chủ mà chúng ta thường dùng. Nói trắng ra dân-chủ-tập-trung tức là tập trung dân-chủ, nghĩa là chẳng có dân chủ mẹ gì hết cả. Bởi vì ý nghĩa thật của dân-chủ-tập-trung là tất cả các quyền dân chủ của người dân được tập trung vào một mối để cho một người hay một số người nắm giữ và tùy quyền phân phát thì còn gì gọi là dân chủ. Người dân khi muốn thực hành quyền làm chủ của mình lại phải ngửa tay đi xin. Được hay không còn tùy người có quyền cho tức là đảng công sản. Dân chủ như thế còn thê thảm hơn là độc tài nữa.
Mà dân-chủ-tập-trung là cái gì? Ta hãy nghe Hồ Chí Minh giải thích với đám cán bộ văn nghệ sĩ: “Dân chủ tập trung là chẳng hạn các cô các chú có cái valise hay rương, hòm gì đó. Các cô các chú có gì quí báu đem cho cả vào trong đó, khóa lại, rồi các cô các chú đem chìa khóa đến gởi cho bác giữ dùm. Khi nào cần lấy gì trong đó ra xài thì đến bảo bác mở valise lấy cho. Thế là dân chủ tập trung đấy.” Một thí dụ rất nhỏ, rất bình dân, và rất dễ hiểu đã cắt nghĩa thông suốt cả một đường lối dân sinh quan trọng bậc nhất của quốc gia. Đám cán bộ - mà là cán bộ văn hóa đấy nhá - gia nô hết sức phục tài của bác và mê bác như điếu đổ. Họ cứ thế tán dương bác là nhà cai trị cơ trí tuyệt vời. Nhưng họ có ngờ đâu bên trong cái gọi là dân-chủ-tập-trung kia lại còn giấu kín một cái cơ chế chết người nữa, đó là “đảng lãnh đạo, nhân dân làm chủ, nhà nước quản lý.” Như vậy theo Hồ giải thích thì cái valise đồ đạc vẫn là của các cô các chú. Nhưng các chú các cô muốn lấy ra xài thứ gì trong đó thì phải được phép của bác trước, vì bác lãnh đạo mà. Rồi cho dù có được bác cho phép, các cô các chú còn phải đến xin ông nhà nước lấy cho mới được, chứ các cô các chú không được tự quyền vô kho mà lấy. Hỏi lãnh đạo là ai, và nhà nước là ai đây? Xin thưa tất cả đều là “bác Hồ” hay “đảng” chứ còn ai vào đây nữa.
Trong cái gọi là nền dân chủ tập trung quái đản này, quyền hành có khi tập trung chỉ trong tay một người như tại Liên Sô thời Lenin hay Stalin, và ở Trung Quốc thời Mao Trạch Đông, nhưng cũng có khi quyền hành tập trung vào trong tay một nhóm người như hiện nay tại nước ta. Cho dù một người hay một nhóm người nắm quyền thì các quyền công dân cũng đều tập trung hết vào trong tay họ, chế độ đó chúng ta gọi là độc tài đảng trị. Sự độc tài đảng trị tại các nước cộng sản đều đem đến một hậu quả chung là sự suy thoái về mọi mặt trong đời sống xã hội, và còn có thể đưa đến nguy cơ mất nước như một số nước Đông Âu trước kia và Việt Nam hiện nay. Những gì đang xẩy ra tại Việt Nam trước mắt chúng ta cho thấy rõ như thế.
Đến khi toàn thể đất nước đã ra đến nông nỗi này thì một số người cộng sản mới thức tỉnh. Tuy nhiên hình như họ vẫn chưa nhìn rõ vấn đề. Nhiều người từ bỏ đảng CS, đứng lên tranh đấu cho dân chủ, nhưng không hiểu sao họ lại vẫn nhất quyết giữ lấy cho bằng được sự lãnh đạo đất nước của đảng cộng sản. Như thế còn gọi là dân chủ sao? Họ cần hiểu rằng quyền làm chủ đất nước và điều hành guồng máy quốc gia là quyền của người dân, của mỗi cá nhân công dân. Quyền này người dân thường không trực tiếp sử dụng mà trao cho người đại diện của mình trong một cuộc đầu phiếu dân chủ. Đó là dân chủ, và mới là dân chủ đích thực. Họ không thể lẫn lộn quyền dân chủ này với khái niệm dân-chủ-tập-trung bịp bợm kia được. Rõ ràng việc dành độc quyền lãnh đạo đất nước cho đảng cộng sản là chuyện hoàn toàn phi lý và phi dân chủ. Không thể cấp nhận được.
Những người cộng sản ly khai họ phải ý thức rõ điều này. Còn nếu không, nền dân chủ mà họ tranh đấu cuối cùng cũng vẫn chỉ là dân chủ bịp mà thôi.
Duyên-Lãng Hà Tiến Nhất
0 comments:
Post a Comment