CHÍNH KHÍ VIỆT

Tuesday, February 24, 2015

Chính Khí Việt: (Chương 3) CON ĐƯỜNG CỦA NGƯỜI VIỆT NAM TRONG VÀ NGOÀI NƯỚC:

CON ĐƯỜNG CỦA NGƯỜI VIỆT NAM TRONG VÀ  NGOÀI NƯỚC:
TỔ QUỐC – DANH DỰ - TRÁCH NHIỆM
 Bài 3: Phần 1 Audio 5
Viết Ngày Thứ Bảy, Ngày 19 Tháng 10, 2013
KÍNH DÂNG LÊN ANH LINH NGÔ TỔNG THỐNGvà TẤT CẢ NHỮNG VỊ ĐÃ ĐI THEO CON ĐƯỜNG CỦA NGÔ TỔNG THỐNG HY  SINH VÀ SẴN SÀNG HY SINH TẤT CẢ ĐỂ  NỐI CHÍ TỔNG THỐNG TRÊN  CON ĐƯỜNG  TỔ  QUỐC - DANH DỰ -TRÁCH NHIỆM
THẾ HỆ HẬU DUỆ CỦA NHỮNG NGƯỜI VIỆT NAM YÊU TỔ  QUỐC, YÊU DÂN TỘC, YÊU TỰ DO,  CÔNG BẰNG VÀ  HOÀ  BÌNH.
HỒ VIỆT GIAN VẪN LÀ KẺ  CẦM ĐẦU TRONG CÁC TỘI ÁC  CỦA TỔ CHỨC VIỆT GIAN CỘNG SẢN ĐỐI VỚI TỔ QUỐC VÀ NHÂN DÂN VIỆT NAM NHƯ THẾ NÀO?
Chính Khí Việt xin trích nguyên văn như đã hứa ở phần cuối bài 2 như sau:
Trích nguyên văn:  “
Nhiều người viết về Hồ, cả trong nước và ngoại quốc (không kể lũ bồi bút cố tình nâng bi) đều mắc sai lầm cơ bản:
- Sai lầm vì dựa vào cái khung tài liệu do Hồ tự phịa về mình cùng với các sản phẩm giả mạo do ngụy quyền Hồ chí Minh sản xuất trong một thời gian lâu dài;
- Sai lầm vì dựa vào những sách, báo ngoại quốc do người viết bị dẫn dắt bởi quan điểm chính trị hơn là với tư cách nhà nghiên cứu; nên thiếu trung thực;
- Sai lầm vì nếu có người nào đó cố làm đúng với tính cách nhà nghiên cứu, biên khảo thì họ lại không bao giờ hiểu được rằng tập đoàn Hồ chí Minh (từ Hồ cho đến nay là Nông đức Mạnh – thằng con hoang của Hồ) bao giờ cũng viết một đằng làm một nẻo. Cho nên chỉ nằm trong chuồng mà nghiên cứu các văn bản, các nghị quyết, và, nếu có tham quan thì theo kiểu “chuồn chuồn đập nước”, hoàn toàn thiếu vốn thực tế tối thiểu, cho nên công trình nghiên cứu dù ít hay nhiều, đều lợi cho tập đoàn Việt gian Hồ chí Minh;
- Sai lầm vì trước khi viết về Hồ thì đã bị ngộ độc bởi sản phẩm, dư luận do Hồ và đồng bọn cả trong và ngoài nước tung ra nên bị hồ đồ, không phân biệt được nổi thực và giả. Nhất là những ai xin gặp trực tiếp Hồ đều phần lớn bị Hồ đóng kịch qua mặt hết. Bản chất của Hồ cộng với quá trình làm nghề gián điệp lâu năm khiến Hồ lúc nào cũng đóng kịch, lúc nào cũng giả dối cả những cái không cần thiết; nắm bắt tâm lý đối tượng rất nhanh và ứng phó cũng rất nhanh. Tính cách của Hồ hệt như mấy tên bán thuốc giả, lừa con bệnh ở các bến xe, bến tàu v.v…
Đàn em của Hồ sau này, từ Lê Duẩn trở xuống, đến nay là bọn Nông đức Mạnh, Trần đức Lương, Phan văn Khải, Nguyễn văn An, thậm chí cả anh hoạn lợn Đỗ Mười cho đến cai đồn điền cao-su có nợ máu với công nhân là Lê đức Anh, về tầm cỡ so sánh giống hệt con voi con với con ma-mút già vậy.
Vốn “học đường” của Hồ thì kém, nhưng Hồ học ở trường đời nhiều; lăn lộn đủ các thứ nghề; bôn ba khắp mọi chỗ; giao du đủ mọi tầng lớp; chịu ảnh hưởng sách cổ của Tàu nên Hồ biết lúc chưa có cơ hội cũng dám ăn cứt như Câu Tiễn, và khi đắc thế thì tàn bạo còn hơn vua Trụ. Thí dụ cụ thể: Trong chiến dịch biên giới 1950, đường đường là chủ tịch một nước nhưng Hồ hết sức khúm núm với đại tướng Trần Canh của Trung cộng; cùng đi chung ô-tô, Hồ đội mũ, quấn khăn che râu, ngồi sau thùng xe tải, nhường cho Trần Canh ngồi ở ca-bin. Trần Canh ăn cơm xong, Hồ xun xoe đưa khăn cho Trần Canh lau mồm và bưng nước cho Trần Canh uống. Nhưng, đến 1962, giữa lúc cuộc đấu “xét lại” và “giáo điều” của Nga-xô và Trung cộng đang gay go, biết mình có giá, nên khi đoàn đại biểu bộ bưu điện và viễn thông của Trung cộng qua thăm Bắc Việt Nam, do cả bộ và thứ trưởng (là ủy viên trung ương đảng của Trung cộng) đến phủ chủ tịch chào Hồ, hắn mặc bộ đồ nông dân màu nâu phanh hết khuy áo, đoàn Trung công đến rồi hắn mới bắt đầu bỏ kéo tỉa lá sâu héo ở vườn đi ra, rất là “kẻ cả”. Thế rồi, đến lúc ốm nặng, sợ chết, hắn cho mời Lý Ban (thứ trưởng bộ ngoại thương, dự khuyết trung ương mafia đỏ) đến và năn nỉ: “Tiên sinh có thể xin với Chu thủ tướng cho tôi sang Trung quốc chữa bệnh được không?” (vì đối với Việt Nam thì Lý Ban giữ chức vụ như nói trên, nhưng ngoài ra Lý Ban là phái viên của cộng sản Tàu bên cạnh mafia cộng sản của Hồ). Nên nhớ Lý Ban còn rất trẻ so với Phạm văn Đồng mà Hồ đội lên là tiên sinh (chuyện này do Lý Ban viết đăng trên tờ Nhân dân của ngụy quyền Hà-nội).
Khi bị Trương phát Khuê bắt bỏ tù, hắn viết phản tỉnh xin được làm tay sai cho Khuê trong kế hoạch “Hoa quân nhập Việt”. Hắn năn nỉ các cụ Hồ học Lãm và Nguyễn hải Thần để được gia nhập Việt Minh và xin về hoạt động ở biên giới Việt-Hoa. Khi gặp Trường Chinh, biết chưa thể lừa Trường Chinh được, hắn nâng bi Trường Chinh “một điều đồng chí tổng bí thư, hai điều đồng chí tổng bí thư”, và tỏ ra an phận nằm trong hang Pắc-bó (Cao-bằng) dịch sách, tạc tượng. Nhưng khi đắc thế, hắn lờ cụ Hồ học Lãm như không hề tồn tại trên đời và là ân nhân của hắn; tìm mọi cách tiêu diệt uy tín của cụ Nguyễn hải Thần. Còn với Trường Chinh, hắn dùng ngay chữ “bác” của Trường Chinh để ngồi ở bậc trưởng thượng của Trường Chinh. Rồi bày trò đặt tênđể vừa hạ Trường Chinh vừa sử dụng Trường Chinh. Đó là việc hắn lấy khẩu hiệu “trương kỳ kháng chiến nhất định thắng lợi” đặt cho cái gọi là “những người phục vụ của “bác Hồ”, gồm:
Trường: là Trường Chinh;
Kỳ: là Vũ Kỳ, thư ký “thứ thiệt” của Hồ (vì còn nhiều thư ký chỉ dùng kiểu đối phó với hoàn cảnh chính trị lúc ấy. Tỷ dụ: dùng một người công giáo để làm “an lòng” đức cha Lê Hữu Từ; khi qua Pháp dùng cả thạc sỹ sử học Phạm huy Thông để dụ khị người Việt ở Pháp v.v…);
Kháng: là bảo vệ của Hồ, sau ra làm chỉ huy trưởng bộ tư lệnh cảnh vệ (tức chó berger hai chân);
Chiến: là bảo vệ kiêm lái xe; kẻ đưa đón cô Nông thị Xuân cho Hồ giải quyết sinh lý. Sau này giữ chức tổng cục trưởng tổng cục thể dục thể thao;
Nhất: là người giữ máy phát điện đài, sau cho làm phó tổng biên tập đài phát thanh trung ương, kiêm cục trưởng cục truyền hình;
Định: là tên thợ ảnh, sau cho làm chủ tịch hội nhiếp ảnh;
Thắng và Lợi: đều là cần vụ kiêm bảo vệ (đúng nghĩa là bồi).
Hồ thường dùng các trò tiểu xảo để “hạ bệ” đối phương bằng cách gặp ai cũng đặt tên, hoặc bí danh cho họ. Y như đặt tên cho “chó” vậy. Kẻ nào chấp nhận cái tên do Hồ đặt cho là tự nhiên tụt xuống hạ phong, thừa nhận “thân phận khuyển mã, gia nô” của Hồ!!!
Những phần trên cho thấy âm mưu của Hồ trong việc hạ phe Trường Chinh, nhưng tại sao chỉ hạ mà không tiêu diệt? Tại sao Hồ lại chọn Lê Duẩn thay ngôi vị của Trường Chinh mà không phải là Phạm văn Đồng hay Võ nguyên Giáp?
Muốn giải đáp được tất cả những điều đó cũng như muốn làm sáng tỏ những thêu dệt xung quanh Hồ, sau khi Hồ chết, tỷ như:
- Phe Lê Duẩn đã thay đổi ngày giờ chết của họ Hồ; đã sửa “di chúc” của Hồ; đã “làm sai nguyện vọng” của Hồ là hắn muốn được hỏa thiêu chứ không phải xây lăng;
- Phe Lê Duẩn “hiếu chiến” và là kẻ chịu trách nhiệm về cuộc tàn sát ở Huế (Tết Mậu Thân), về xâm lăng miền Nam Việt Nam, về gây chiến ở Cam-bốt, mà trước đó thì thân Trung cộng nên đã đẻ ra cái gọi là nghị quyết 9 (khóa 3) tức là “Mao-ít” mà trong hội nghị Lê đức Thọ đã “lấn át” không cho Hồ phát biểu;
- Và có đúng như Lữ Phương viết rằng: “… nhưng từ bên ngoài, nhiều người đã thấy khá nhiều những bực bội, buồn phiền gây ra cho ông bởi chính cái đám âm binh cách mạng của ông. Có nhiều chuyện không vui vẻ lắm, nhưng chuyện ông bị cho ra rìa suốt trong quãng đời còn lại trước khi ông mất là đáng chú ý nhất”.
Trước khi bàn về những điều nêu trên, tôi xin được lưu ý với bạn đọc rằng:
- Hồ là con người ích kỷ và thực dụng tàn bạo. Hắn là loại người mà tình cảm là món hàng xa xỉ. Thí dụ: Năm 1925, mới bước vào hoạt động thì đã bán cụ Phan Bội Châu cho thực dân Pháp, vừa triệt người yêu nước chân chính, vừa có tiền ăn nhậu và lập tổ chức Việt gian phục vụ cho Nga-xô.
Tiếp theo là bán cuộc khởi nghĩa của cụ Nguyễn Thái Học.
Rồi hắn bán ngay cả những thanh niên do nhóm Trần Phú, Hà huy Tập giới thiệu qua Tàu gặp hắn. Mục đích của hắn là nếu những thanh niên đó và gia đình, bạn bè của họ bị Pháp bỏ tù, khủng bố, nghĩa là ở vào con đường cùng thì có lợi cho việc hắn tổ chức hoạt động của hắn sau này; vừa có tiền nhậu nhẹt, hút thuốc thơm, ở khách sạn “cực kỳ sang trọng” (hồi ký của Nguyễn lương Bằng) lại khoét sâu được tội ác của thực dân Pháp hơn lên. Làm như thế là hắn đẩy những nạn nhân đó của hắn vào con đường phải chống thực dân Pháp đến cùng. Thật là hiểm độc! Sau năm 1954, chị gái ruột của Hồ lặn lội từ Nghệ-an ra thăm hắn mà hắn không cho gặp. Ăn chực nằm chờ lâu quá, bà ta phải ra về, vừa đi vừa chửi Hồ. Khi làm thí điểm “cải cách ruộng đất” ở Thái-nguyên, hắn đã bỏ mặc cho bà Nguyễn thị Năm bị tử hình, mặc dù bà ấy đúng ra là trong “thành phần địa chủ kháng chiến yêu nước”, và là người đã nuôi Hồ và cả lũ đàn em của Hồ trong những năm đầu của kháng chiến chống Pháp. Đối với “tình yêu” cũng thế, hắn chỉ cần thỏa mãn tính dục còn hệt như Sở Khanh, như việc của Nguyễn thị Minh Khai, của Nông thị Xuân v.v… Ngay Võ nguyên Giáp, cúc cung tận tụy với hắn, nhưng hắn vẫn cảnh giác cho ngồi chung một chuồng với Nguyễn chí Thanh để hai bên tự giám sát nhau, không ai dám âm mưu phản hắn. Đó là cách dùng người của Hồ, dù ở bất cứ cơ quan nào, ngành nào.
Xin nêu vài thí dụ cụ thể nữa để rõ thêm. Như ở nông thôn, sau cải cách ruộng đất thì dù là “chính quyền” hay “đảng”, bao giờ cũng có hai phe kình chống nhau: a) phe tố láo, vu láo; b) phe là nạn nhân của tố láo được “sửa sai”.
Bộ công an giao Trần quốc Hoàn, ủy viên dự khuyết chính trị bộ mafia đỏ, giữ ghế bộ trưởng; có Lê quốc Thân, ủy viên trung ương mafia đỏ, làm thứ trưởng thứ nhất, Lê quốc Thân theo Hồ và làm bảo vệ của Hồ từ Vân-nam (Tàu). Trong khi đó, Hồ lại giao cho Trần hữu Dực, chỉ là ủy viên mafia đỏ thôi, giữ ghế phó thủ tường kiêm chủ nhiệm văn phòng nội chính phủ thủ tướng. Nghĩa là về “đảng” thì Dực dưới Hoàn, về “chính quyền” thì Dực trên Hoàn và làm cái việc giám sát Hoàn.
Ở tổ chức trung ương, trước kia Lê văn Lương là trưởng ban, Lê đức Thọ là phó ban. Sau “sửa sai” của “chấn chỉnh tổ chức” Hồ cho đảo ngược: Lê đức Thọ là trưởng ban, có Vũ Oanh, có Đặng thị Kỳ (vợ Văn tiến Dũng) làm tà lọt. Còn Lê văn Lương xuống làm phó cho Thọ, có Hà thị Quế cùng phe. Giúp Lê văn Lương cày nát nhân sự trong khu tư của “chấn chỉnh tổ chức”, trong khi Lương bị giáng chức thì hai tên trực tiếp phạm tội là Đặng Thí và Đặng việt Châu được Hồ thưởng cho cái ghế “ủy viên trung ương mafia đỏ”. Đặng việt Châu sau còn được cho lên ghế phó thủ tướng.
Ở ban tuyên huấn trung ương, Hồ cho Tố Hữu làm trưởng ban thay Trường Chinh, và cái ghế ủy viên bộ chính trị, nhưng các phó ban như Hà huy Giáp (ủy viên trung ương) thứ trưởng thứ nhất bộ văn hóa kiêm bí thư “đảng đoàn “ bộ văn hóa, kiêm bí thư “đảng đoàn” hội liên hiệp văn học nghệ thuật; và Trần quang Huy, dự khuyết trung ương mafia đỏ kiêm bộ trưởng chủ nhiệm văn phòng văn giáo phủ thủ tướng lại là hai tay vừa khinh vừa ghét Tố Hữu. Còn Hoàng Tùng, dự khuyết trung ương mafia đỏ, tổng biên tập báo Nhân dân, tuy là phó của Tố Hữu nhưng cũng coi thường Tố Hữu. Lại thêm giữa Trần quang Huy và Hoàng Tùng, chúng ghét nhau như chó với mèo.
Ngay trong cái gọi là đại hội 2 của mafia đỏ, họp ở Việt-Bắc, cuối năm 1951, về nhân sự Hồ đã bố trí cho phù hợp với âm mưu lâu dài.
1. Hồ vẫn để Trường Chinh giữ ghế tổng bí thư vì chưa có cớ và chưa đúng thời cơ để lật Trường Chinh. Hơn nữa, Trường Chinh là tên thân Trung cộng, từ cái bí danh “Trường Chinh” cũng bắt nguồn của cuộc “trường chinh” của Mao. Tất cả các “tác phẩm” của Trường Chinh cũng là bắt chước Mao, như “Trường kỳ kháng chiến nhất định thắng lợi” được sao chép từ cuốn “Bàn về đánh lâu dài” hay “Đề cương văn hóa” là từ “Bài nói chuyện ở Diên-an” của Mao v.v… Vả lại, Hồ đang cần Trường Chinh trong tổ chức cuộc chiến ở miền Bắc lúc đó và sẽ dùng Trường Chinh và phe cánh Trường Chinh trong âm mưu về “cải cách ruộng đất” v.v…
2. Đưa Lê Duẩn vào ngôi vị thứ hai là chuẩn bị cho bước xâm lược miền Nam sau này.
Cũng nên nhớ rằng, ngay dưới thời Nguyễn văn Cừ làm tổng bí thư mafia đỏ, Lê Duẩn đã có bài viết ca ngợi “lãnh tụ Nguyễn ái Quốc (tức Hồ)”. Nghĩa là, Duẩn là tên mafia đỏ Việt Nam đầu tiên đã nâng bi Hồ từ lúc Hồ còn hàn vi! Cho nên sau cái gọi là “cách mạng tháng 8/1945”, trong lúc Trường Chinh sai Hoàng quốc Việt vào Nam để ngăn sự lộng hành của bọn Trần văn Giàu và Dương bạch Mai mà quên việc cho đón Lê Duẩn ở Côn-đảo về đất liền. Rồi khi Duẩn đã được về đất liền, thì chỉ được cho làm một chức rất khiêm tốn là “trưởng phòng dân quân Nam-bộ”! Phải nhờ Hồ cử Lê đức Thọ vào Nam để “chỉnh đốn” lại xứ ủy mafia đỏ miền Nam và tiến cử Lê Duẩn vào chức vụ “bí thư xứ ủy”. Rồi ở đại hội 2, Hồ đặt Duẩn ở vị trí chuẩn bị cho việc thay thế Trường Chinh.
3. Phạm văn Đồng được Hồ đặt ở vị trí số 3 trong hệ thống tổ chức mafia đỏ. Hồ rất tin Đồng, nhưng biết Đồng chỉ trung thành chứ không đủ mánh lới thực hiện những âm mưu của Hồ. Vì thế, khi Hồ kiêm ghế thủ tướng thì Đồng làm phó cùng giữ luôn ghế bộ trưởng ngoại giao. Sau khi vào Hà-nội (1954), Hồ cho Đồng cái ghế thủ tướng ngụy quyền Hà-nội. Hồ dùng Đồng làm “quả cân phụ” để giữ thăng bằng trong các cuộc họp chính trị bộ mafia đỏ, cũng như là người biểu lộ quan điểm của Hồ (khi Hồ cần ném đá giấu tay). Vì, Hồ muốn nếu có “xáo trộn” trong “đảng” thì “chính quyền” trong tay Đồng vẫn vận hành để cai trị dân có hiệu quả. Nên nhớ rằng, từ khoảng cuối 1962, trên thực tế là Phạm văn Đồng ăn ngủ tại “phủ chủ tịch” với Hồ cho đến lúc Hồ chết. Căn nhà riêng của Đồng ở đường Khúc Hạo chỉ dùng làm cảnh mà thôi.
4. Võ nguyên Giáp nhờ Hồ mà nhảy vọt vào chính trị bộ chính thức, cũng như từ trung đội trưởng lên như tên lửa thành đại tướng tổng tư lệnh, bí thư quân ủy trung ương, bộ trưởng quốc phòng, phó thủ tướng. Nghĩa là Hồ cho Giáp thật rộng tay để hoàn thành mục tiêu quân sự. Nhưng chính Hồ đã từng căn dặn các đệ tử rằng: “Không được chia quyền lãnh đạo vũ trang”, “quân đội là xương sống của cơ quan chuyên chính”, “quân đội là trường học đào tạo cán bộ cho đảng, là chỗ dựa vững chắc của đảng”, thì đời nào hắn không “thủ cẳng” đối với Giáp. Cho nên giống hệt kiểu “Lưu Bang dùng Hàn Tín”, khi đã chiếm được nửa nước phía Bắc Việt Nam, Hồ để Nguyễn chí Thanh (vật đối trọng của Giáp ở ngụy quân) chặt hết chân tay thân cận của Giáp. Rồi sau đó cử Thanh vào chỉ đạo cuộc xâm lăng miền Nam Việt Nam vì: một là Thanh là phần tử thân Trung cộng, rất được Trung cộng tin, nên qua Thanh chỉ huy thì xin súng đạn và các viện trợ của Trung cộng cho việc xâm lược miền Nam dễ hơn; và hai là, Thanh sẽ ganh đua với Giáp, sẽ tận sức hoàn thành việc xâm chiếm miền Nam Việt Nam cho Hồ (nghĩa là thực hiện việc bành trướng của thực dân đỏ), cố gắng “vĩ đại” hơn Giáp.
Ngoài mấy tên nói ở trên được là ủy viên chính thức của chính trị bộ mafia đỏ khóa 2, thì còn lại hai tên thân cận của Trường Chinh, được Hồ cho cái ghế dự khuyết chính trị bộ. Đó là:
1) Lê văn Lương – còn kiêm thường trực ban bí thư – phụ trách trưởng ban tổ chức trung ương;
2) Hoàng quốc Việt, trưởng ban dân vận trung ương.
Hồ cho hai tên này hai cái chức vụ đó để chuẩn bị cho âm mưu hạ chúng một cách “danh chính ngôn thuận”, vì Lê văn Lương sau sẽ chỉ đạo ngón đòn “chấn chỉnh tổ chức” của Hồ, và Hoàng quốc Việt phụ trách “thường trực ủy ban cải cách ruộng đất”.
Hồ chọn người để dùng là phải đảm bảo: một là hắn có thể tin được và hai là kẻ đó phải là người có thể hoàn thành nhiệm vụ mà Hồ giao phó. Đó là lý do không bao giờ Hồ nghĩ tới việc đặt Võ nguyên Giáp vào ghế tổng bí thư mafia đỏ như một số dư luận đã và đang tung ra.
Giờ ta thử tìm hiểu xem có phải Lê Duẩn và Lê đức Thọ đã cho Hồ “ra rìa trong quãng đời còn lại” như Lữ Phương đã viết không? Hay Hồ vẫn nghự trị cho đến tận lúc này là thằng con hoang – Nông đức Mạnh – của Hồ đang kế nghiệp Việt gian của Hồ.
Âm mưu của Hồ trong cải cách ruộng đất có thể nói là thành công mỹ mãn, ngay cả Trường Chinh và đồng bọn vẫn chưa biết đến thân phận của chúng sắp bị đem ra trả cho cái giá đã không chịu quy phục Hồ ngay từ ngày đầu gặp nhau ở biên giới Việt-Hoa. Đúng lúc đó, đại hội lần thứ 20 của đảng cộng sản Nga-xô họp. Tất nhiên, các đảng chư hầu đều phải có mặt. Đoàn mafia đỏ Việt Nam do Hồ – chủ tịch đảng – và Trường Chinh – tổng bí thư – đi phó hội. Ai ngờ ngày 25/2/1956 Krút-xốp đọc bản tố cáo “tệ sùng bái cá nhân Stalin” và nêu lên một số tội ác của Stalin. Hồ choáng váng mặt mày, vì Stalin là thần tượng của Hồ, là cái mẫu sống mà Hồ đang cố sao chép. Còn Trường Chinh, thì lại hồ hởi ra mặt, chẳng biết có phải vì tìm thấy chỗ dựa để tấn công Hồ qua cái gọi là “chống tệ sùng bái cá nhân” không, nhưng thái độ và nội dung mà Trường Chinh đã trả lời phỏng vấn của báo, đài ở Mát-xcơ-va chắc chắn làm Hồ lo ngại.
Về đến Hà-nội, mafia đỏ họp hội nghị trung ương từ 19 đến 24-4-1956 để nghe Trường Chinh phổ biến về nghị quyết 20 của Nga-xô. Khi còn ở Nga thì cả Hồ và Trường Chinh đều đã ký kết ủng hộ quan điểm của nghị quyết 20 của Nga-xô. Hồ phải ký là đương nhiên vì bao giờ Hồ cũng tuân lệnh mẫu quốc Nga-xô của hắn. Còn Trường Chinh, một tên giáo điều đặc sệt cho đến cả cái bí danh lẫn các “tác phẩm” của hắn, mà lại “hồ hởi” ký mà không hề có tý thắc mắc nào thì lại khác. Cho nên trong hội nghị phổ biến nghị quyết 20, bọn Lê Duẩn, Nguyễn chí Thanh, Hoàng văn Hoan, Trần quốc Hoàn, Xuân Thủy, Trần hữu Dực đã tranh cãi không tán thành, vì thế hội nghị thành “hội đồng chuột” của Lafontaine, nghĩa là không đi đến quyết định nào. Tỉnh táo điểm những bộ mặt chống nghị quyết 20 của Nga-xô thì sẽ thấy toàn là những kẻ được Hồ cất nhắc. Cho nên ta thử đặt câu hỏi: thực hiện nghị quyết 20 “tức chống sùng bái cá nhân” ở Việt Nam thì có lợi cho ai và có hại cho ai thì sẽ hiểu.
Dù có mù thì cũng thấy, nếu mafia đỏ Việt Nam thi hành nghị quyết 20 của Nga-xô thì kẻ bị ăn đòn đưa đến bị hạ bệ là Hồ! Còn không thi hành nghị quyết 20 của Nga-xô thì Trường Chinh mất cơ hội ngàn vàng để hạ bệ Hồ mà bước lên ngai chủ tịch đảng. Về bọn Lê Duẩn, Nguyễn chí Thanh, Lê đức Thọ, Trần quốc Hoàn, Xuân Thủy thì thi hành hay không thi hành nghị quyết 20 của Nga-xô cũng chưa đụng gì đến cái ghế của chúng.
Vì thế ta có thể kết luận rằng chính Hồ là kẻ giật dây lũ Lê Duẩn trong vụ nghị quyết 20 này của Nga-xô. Bởi nếu không, với cương vị “chủ tịch đảng” và với nguyên tắc “dân chủ tập trung”, một mình Hồ cũng đủ quyền quyết định phải thi hành nghị quyết 20 của Nga-xô, chưa kể đến Trường Chinh là “tổng bí thư” vẫn đang là một sức nặng đáng kể. Cho nên Hồ là kẻ chủ mưu bày ra trò tranh cãi này để vừa né được quả tạ “chống sùng bái cá nhân”, vừa được tiếng là tôn trọng ý kiến trung ương (mà chỉ một lần duy nhất trước đó Hồ thực thi là “tiếp tục hút thoải mái thuốc lá thơm Craven A”, khi còn trong chiến tranh với thực dân Pháp, đang có nhiều khó khăn, nghèo nàn).
CON ĐƯỜNG CỦA NGƯỜI VIỆT NAM TRONG VÀ  NGOÀI NƯỚC:
TỔ QUỐC – DANH DỰ - TRÁCH NHIỆM
 Bài 3: Phần 1 Audio 5
Viết Ngày Thứ Bảy, Ngày 19 Tháng 10, 2013
KÍNH DÂNG LÊN ANH LINH NGÔ TỔNG THỐNGvà TẤT CẢ NHỮNG VỊ ĐÃ ĐI THEO CON ĐƯỜNG CỦA NGÔ TỔNG THỐNG HY  SINH VÀ SẴN SÀNG HY SINH TẤT CẢ ĐỂ  NỐI CHÍ TỔNG THỐNG TRÊN  CON ĐƯỜNG  TỔ  QUỐC - DANH DỰ -TRÁCH NHIỆM
THẾ HỆ HẬU DUỆ CỦA NHỮNG NGƯỜI VIỆT NAM YÊU TỔ  QUỐC, YÊU DÂN TỘC, YÊU TỰ DO,  CÔNG BẰNG VÀ  HOÀ  BÌNH.
Viết Ngày Thứ  Ba 22 Tháng 10, 2013 
 Bài 3: Phần 3 AUDIO 5
SỰ THỰC  ĐẠI ĐỒ  TỂ  VIỆT GIAN VÕ NGUYÊN GIÁP  CHẾT TỪ BAO GIỜ?  VÌ  SAO ĐẾN NAY  VGCS  MỚI CÔNG BỐ?
Sự thật đại đồ  tể VGCS Võ Nguyên Giáp  chết lâm sàng  đã gần hai năm nay.  Khi tin đó  loan ra  cả  trong và  ngoài Việt Nam thì  tập đoàn VGCS  rất lúng túng.  Chúng vội cho đưa  tin và  ảnh  của thằng  đại đồ  tể  việt gian Võ Giáp lên các  báo.  Nhưng “đi  đêm lắm cũng có  ngày gặp ma”  như  Tổ  Tiên ta đã  căn dặn.   Vì thế  những tấm ảnh được  đưa lên,  chúng không lưu ý  ngày tháng,  thành ra  chúng đưa  toàn những tấm ảnh cũ cả  năm về  trước.  Cho nên những lần kế tiếp chúng chỉ  cho  lấy lời phỏng vấn  và  trả  lời từ tên đại tá  thư ký  của  tên đại đồ  tể  Võ Nguyên Giáp mà  thôi. 
                Câu hỏi được  đặt ra  là  tại sao  lũ VGCS  đương quyền lại không muốn công bố cái chết  của  thằng đại đồ  tể  việt gian Võ Nguyên Giáp  đúng ngày, đúng tháng,  mà  chúng cứ  truyền thuốc  cho  hắn chết lâm sàng như vậy?  
                Về  câu hỏi này, CKV con xin  được  lưu ý  đến quý  cụ và  quý  bạn đọc  như sau:
                Nếu  chúng ta  để  ý và  nhớ  lại những ngày tháng cận kề với ngày chết “thực” (tức 2 năm về trước tháng 10, 2013 này) của  thằng đại đồ  tể VGCS  Võ Nguyên Giáp thì  sẽ thấy một  số  những  ngãng trở  bất lợi cho  tập  đoàn VGCS  đương quyền:
                -Những vụ như bau xit, rừng đầu nguồn; ăn cắp công khai trong các  vụ Vinasin, Vinalight điện lực, các ngân hàng, đấu đá  giữa các  nhóm kinh tế  dẫn đến vụ chị  em đại biểu quốc hội bù nhìn  VGCS  là  Đặng Thành Tâm…,  rồi một loạt các  doanh nghiệp có  bàn tay của VGCS  gộc nhúng vào ăn cướp  như  cha  con Nguyễn Tấn Dũng, Nguyễn Sinh Hùng, cha  con Trương Tấn Sang (kẻ  mà  quá  khứ  đã bao che  cho 5 Cam, khi hắn  còn ở  Saigon)  Và  ngay Trọng  “lú”  (nhưng chú nó khôn) cũng đã bị lôi ra  trong những vụ bao che  cho cấp dưới tha hồ tham nhũng khi hắn còn làm Bí Thư ở Hà Nội.
                -Những vụ dân oan khiếu tố  vẫn tiếp tục  lan rộng  theo chiến dịch“cướp đất của dân”  của tập đoàn VGCS ở  tất  cả  các cấp từ  trung ương đến tổ  dân phố.

Dân oan biểu tình tại Sài Gòn

Cập nhật lúc 27-02-2011 09:24:43
                -Vấn nạn VGCS bao che  cho công an VGCS  đánh dân  và  công khai giết dân, đàn áp  Giáo Dân  không chỉ  người lớn tuổi mà  ngay cả  đến những  em nhỏ  12  tuổi cũng bị giết chết!!!
                -Ngay trong lãnh vực  truyền thông, giáo dục   đào tạo, văn học  nghệ thuật, y tế, cứu hỏa…  đều có những vụ “khó tin mà có thật”,  đến  mức  cựu thanh niên  xung phong và cựu  ngụy quân VGCS  bỏ  quên cũng phải nhập cuộc;
                -Đặc biệt giới trẻ cũng đã  tham gia lật mặt Tàu Cộng bành trướng  với khẩu hiệu đòi đảo, đòi biển  và tẩy chay hang hóa  nhập từ Tàu khựa;
                -Nhưng có một vụ đáng quan tâm nhất đó là những cựu binh, thương binh của VGCS  tổ chức nhau lập ra các  hợp tác xã, đặc biệt là hợp tác  xã xe lam ba  bánh, từ Sơn Tây kéo về Hà Nội diễn hành biểu tình đòi không được cấm“nghề xe lam ba bánh”!!!
 
                -Còn nhiều vấn đề khác nữa,  nhưng chính  vụ  cựu binh và thương binh VGCS mới là  vấn đề  nhức nhối cho bọn VGCS  đương quyền.  Vì bọn họ có một đoàn thể là Hội Cựu Chiến Binh, có tổ  chức từ trung ương tới địa phương.  Một điều quan trọng khác là  hầu hết  cựu binh và thương binh  VGCS  đều bị lép vế  về  ăn chia  trong các vụ VGCS cướp của, bán dân, bán nước,  nếu không muốn nói  là  chẳng có  được  gì, dù chỉ là một mẫu xương thừa  mà chó cũng chê không muốn gặm!!!  
                Vì  thế,  lũ việt gian đương quyền  không thể  để tên đại đồ tể việt gian cộng sản Võ Nguyên Giáp  chết   vào cái thời gian đó  được.  Vì  cựu binh và thương binh của  chúng sẽ lợi dụng cơ hội  đó  để có “lý do chính đáng”kéo nhau về Hà Nội  “ăn vạ” thì  sẽ rât, rất khó  giải quyết.  Nhất là  ở thời điểm đó, nhóm lãnh đạo cựu binh và thương binh  của chúng vừa  chớm có  tí  bất mãn, vừa  không được  sự ủng hộ của  các thành viên cấp cơ sở.
                Đấy  là  lý  do  tập đoàn VGCS  đương quyền  vội vã, một mặt thì vẫn thằng này,  con nọ   thì thọt đi thăm cái  xác  chết lâm sàng của thằng con nuôi của  thực  dân Pháp  xưa  kia là  Marty,  làm như thể  thằng đại đồ  tể  việt gian Võ Nguyên Giáp  “vẫn còn minh mẫn góp ý về  mọi công tác...” (SIC).  Một mặt chúng cho ra  đời một loạt  các “chính sách đại ngộ”  lũ  ngụy quân vừa  già  vừa què  quặt đó  như  được  mua  nhà trả góp,  trợ cấp cho vợ con, cha mẹ đẻ  lận  cả cha mẹ vợ nữa mới  thực là  độc đáo!   Rồi chúng  còn cho một thằng thượng tướng VGCS  đã có dollars đầy ắp  trong các ngân hàng, đặc biệt ngân hàng ngụy quân vgcs vội về hưu.  Đó là thằng thượng tướng Nguyễn Văn Được, được  cho làm chủ  tịch Hội Cựu Chiến Binh VGCS  nhiệm kỳ 2012-2017. (dantri.com.vn/chinh-tri/ong-nguyen-van-duoc-la-chu-tich-hoi-cuu-chien-binh-676066.htm).  Và  sau đó các chi hội  địa bàn ở địa phương được kiện toàn về tổ chức và nhân sự.
thằng thượng tướng VGCS Nguyễn Văn Được
Khi hoạt động của hội Cựu Chiến Binh VGCS đã được ổn định trong tay thằng thượng tướng ngụy quân VGCS  Nguyễn  Văn Được (nguyên Ủy Viên Trung Ương đảng VGCS, thứ trưởng bộ Quốc Phòng ngụy quyền VGCS, lại còn là  anh hùng lực  lượng vũ trang VGCS), có  nghĩa   cái  vật cản quan trọng nhất  đã  được  giải quyết.          
                Để  gây nhiễu loạn thông tin  về  các chuyện bán đất, bán đảo, bán biển cho Tàu khựa  bành trướng; các  vụ ăn cướp trắng trợn người dân trong nước  khiến hàng 400 ngàn doanh nghiệp  bị  đóng cửa  vì  phá  sản;  vụ Nguyễn Sinh Hùng và  em gái  cướp  trắng trợn  Ngân Hàng Bảo Việt,  trị giá  sơ sơ  trên dưới  25 tỷ  USD  và  nhiều vụ khác nữa.  Và  đặc  biệt là  việc VGCS  họp hội nghị  Trung Ương (lần 8 khóa 11), nên chúng  đã cho phép thằng đại đồ  tể  Võ Nguyên Giáp  được  chết!
                Diễn biến cái mà  VGCS  đương quyền gọi là  làm “CUỐC TANG”  cho thằng đại đồ  tể  Võ Nguyên Giáp ra sao, chắc  quý  cụ và quý  bạn đọc  đã biết.  Chính Khí Việt chỉ  xin lưu ý  rằng:
                -Lũ việt gian cộng sản  đương quyền  vẫn e  ngại  cựu binh của  chúng  nên trong khi chúng huy động một  cách khéo léo mọi tầng lớp dân chúng đi  viếng,  thậm chí  có  cả  bánh mì, vòng hoa  free,  nhưng cái hội cựu chiến binh trong tay  tập đoàn VGCS Nguyễn Văn Được  hắn đã ra lệnh các  chi hội địa  phương “phải lập bàn thờ  ở  địa  phương”  cho hội  viên đến  làm lễ tưởng niệm!!! (để  tránh tình trạng chúng bò  về  Hà Nội).
                -Ngoài  lực  lượng  vũ trang chuyên nghiệp (lính và  công an, dân quân tự vệ…)  được  huy động “giữ  an ninh trật tự”,   chúng còn  huy động 9000  thanh niên học  sinh mang tên “thanh niên áo  xanh”  để  làm một thứ  công an- mật vụ  công khai bằng  trò hề  nắm tay nhau  làm hàng rào  hướng dẫn  giòng người,  quạt cho khỏi nóng và  la ong ỏng  báo đài luôn luôn nhắc nhở rằng “mọi  việc  an ninh trật tự  được  đảm bảo  ở  mức cao nhất” (SIC). 
                -Còn một việc  nữa là VGCS  đương  quyền  đẻ  ra cái trò  “làm theo nguyện vọng” của thằng đại đồ  tể VGCS Võ Nguyên Giáp là  muốn được chọn ở  quê nhà (Quảng Bình),  tận  ngoài cái đảo nhỏ  gọi là  Vũng Chùa.   Như thế  là  VGCS  đã  đề  phòng khỏi  còn lý  do kéo nhau  tụ tập về  Hà Nội  để “thắp nhang lên mộ” thằng đại đồ  tể  việt gian Võ Nguyên Giáp.   Muốn làm gì  thì “chúng bay” (tức cựu binh, thương binh)  kéo nhau ra Vũng Chùa mà  “khóc lóc nghiến răng”  thương tiếc  nó,  còn Hà  Nội  thì “chúng ông” đéo có  thời gian để  “tưởng với nhớ” !!!
                Cái  đáng buồn là  trong vụ thằng đại đồ  tể  VGCS  Võ  Nguyên Giáp  chết  đã có  những thằng vô liêm sỉ  như  Bùi Diễm,  trước  đó  còn có  Trần Xuân Ninh (Việt Tân trúng hướng)  và Nguyễn Đạt Thịnh  cũng đã  khéo léo  ca ngợi thằng  việt gian  đại đồ  tể  Võ Nguyên Giáp.   Một số  khác  có những bài bá  láp như trên tinparis.net của  thằng Tàu tiều  Hứa Vạng Thọ, đặc  biệt mấy bài của  thằng  lai 75% máu  KHỰA, an-ten trong tù  giúp cai tù VGCS  thủ tiêu Đại Uý  Quách Dược Thanh của  QLVNCH, có  nickname  là Bảy Lốp răng heo rừng miệt U Minh Ca Mâu  Trương Minh Hòa!!!
                Dù  sao qua  cái  chết  của  thằng đại đồ  tể việt gian Võ Nguyên Giáp và  phản ứng của  lũ  đầu trâu,  cũng có  lợi cho người Việt Nam yêu nước chân chính,  vì  một lần  nữa  chúng ta lại thấy rõ lũ  tay  sai VGCS  cả  trong và  ngoài nước,  hoặc  đã ca ngợi tên đại đồ  tể,  đại việt gian cộng sản Võ  Nguyên Giáp, hoặc  nói  lăng nhăng  vài ba chuyện,  chẳng ra phân tích, chẳng ra  cái  khỉ  khô gì  cả, giống như những  thằng tâm thần.  Đó  là  lũ Nguyễn Huệ Chi, Hà Sĩ Phu, Bùi Diễm… và  cả lũ bút nô cho Tàu trên tinparis.net.
                Còn lũ tướng VGCS  như thằng Nguyễn Trọng Vĩnh, Đồng sỹ Nguyên… chỉ đánh võ miệng,  cốt chỉ  để  “che mắt thế gian”  mà  thôi,  vì  nếu chúng thực  lòng thì làm sao  trong bao nhiêu lâu  chúng cứ tung hứng với mấy tên dân chủ  cuội  được  sản xuất từ lò  Yết Kiêu của  VGCS,   chứ  nào  có  ngó  ngàng, quan tâm gì đến lũ cựu binh, thương binh VGCS,  những nạn nhân  của  cái gọi là“Nhất Tướng Công Thành (Võ Việt Gian)  Vạn Cốt Khô"!!!
                Chúng y hệt như lũ  dân chủ  cuội, chỗ nào  người dân đấu tranh  thì  chúng lủi như dế  mèn của Tô Hoài.  Khi  cựu binh và  thương binh của  chúng kéo về  Hà Nội  biểu tình  đố  ai thấy bóng thằng Đồng Sỹ Nguyên, Nguyễn Trọng Vĩnh… mà  chỉ  thấy Vĩnh toa  toét  bên  hai em dân chủ  cuội, dân oan cuội  có  nụ  cười đa  tình là Lê Thị Kim Thu (kẻ tháp tùng thằng thích Không Tánh trong các  trò cứu trợ của  tập đoàn  mạo danh Phật có  tên GHPGVNTN)  và  con heo nái  Lê Thị Công Nhân,  kẻ mà  Bùi Tín đội  háng tuyên xưng Viên Ngọc  Quý  của Nhân Dân, CÒN TRÚC HỒ THỔI LÊN THÀNH  "THIÊN  SỨ" ( nhưng thực ra là loại "QUỶ SỨ")!!!
(Xin đón đọc bài kế tiếp: 
TỪ 1945 TỚI NAY ĐẠI VGCS HỒ CHÍ MINH VẪN GIỮ VAI TRÒ SỐ 1  CỦA TẬP ĐOÀN VGCS.
CON ĐƯỜNG CỦA NGƯỜI VIỆT NAM TRONG VÀ  NGOÀI NƯỚC:
TỔ QUỐC – DANH DỰ - TRÁCH NHIỆM
 Bài 3: Phần 2 AUDIO 5 
 KÍNH DÂNG LÊN ANH LINH NGÔ TỔNG THỐNGvà TẤT CẢ NHỮNG VỊ ĐÃ ĐI THEO CON ĐƯỜNG CỦA NGÔ TỔNG THỐNG HY  SINH VÀ SẴN SÀNG HY SINH TẤT CẢ ĐỂ  NỐI CHÍ TỔNG THỐNG TRÊN  CON ĐƯỜNG  TỔ  QUỐC - DANH DỰ -TRÁCH NHIỆM
Viết Ngày Thứ  Hai 21 Tháng 10, 2013
SỰ THẬT SAU CÁI TIN VỀ  THẰNG ĐỒ  TỂ  ĐẠI VIỆT GIAN VÕ NGUYÊN GIÁP CHẾT
Kính Quý  Cụ và Quý Bạn Đọc:
Phần trích  Chính Khí Việt con xin được  chia  sẻ   với quý  cụ và  quý bạn đọc  bên trên,  lấy từ cuốn sách “Sự Tích Con Yêu Râu Xanh”  của  nhà  báo Lão Thành Việt Thường, do  nhà  sách Quật Khởi  xuất bản đầu năm 2002  tại Hoa  Kỳ.
Chính Khí Việt đã  mua  cuốn sách  đó nhân một chuyến đi thăm bà  chị ở Thành Phố  Westminster  Xuân năm 2002.  Trên  đường lái  về  nhà,  cạnh tài xế  là   Chị  Lệ,  Chính Khí Việt đã  đọc ngay trang  đầu tiên, trong đó nhà  báo Việt Thường viết:
Trích nguyên văn:
-Để thành kính ghi ơn Anh Hồn và  Hương Hồn những người đã chống tập đoàn Mafia  Đỏ  Hồ Chí Minh, đặc  biệt các  liêt sỹ  Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa;
-Để  thành tâm tưởng niệm Anh Hồn và Hương Hồn  những người là  nạn nhân của tập đoàn Mafia Đỏ  Hồ Chí Minh;
-Trân trọng kính tặng tất cả các cá  nhân và các tổ  chức đã  và  đang đấu tranh chống tập đoàn Mafia  Đỏ Hồ Chí Minh,  mà  đại diện hiện nay của  chúng là  lũ bán nước  Nông Đức Mạnh, Lê Khả Phiêu, Đỗ Mười.
Với 350 trang, cuốn Sự Tích Con Yêu Râu Xanh  đã cho Chính Khí Việt một bức tranh khái quát về tội ác  mà  tập đoàn VGCS giáng lên đầu người dân Việt Nam cùng với những thủ  đoạn tinh vi  nhằm đưa  toàn thể  người dân Việt Nam thành nô lệ  đỏ cho Nga, Tàu.  Nếu  như nội bộ bọn chúng có  sự mâu thuẫn nào đó thì cũng chỉ vì  do nhóm chịu ảnh hưởng hoặc  của Nga Xô  hoặc  của tàu Cộng đại hán bành trướng cấu xé  nhau mà  thôi.  Đường lối chính trị của  bọn chúng lúc nào cũng nhất quán dù  chúng thờ  Nga  hay thờ  Tàu.  Nó  được  sinh ra  để  làm việt gian, trưởng thành trong các hoạt động việt gian và  cho đến nay  còn tồn tại vẫn tiếp tục  con đường làm việt gian.   Thế  hệ  đầu tiên với Hồ  Chí Minh đã là  việt gian,  và  các  thế hệ tiếp nối Lê Duẩn, Đỗ Mười, Nông Đức Mạnh,  Nguyễn Phú Trong vẫn là  việt gian.  Nhân sự  có  thay đổi  thì  chúng vẫn cứ  tiếp tục  làm việt gian,  chủ yếu vẫn là Nga và Tàu.   Nếu có  phải hợp tác với Phương Tây,  thì  chẳng qua  cũng là  nụ cười  vì  dollars  mà  thôi!  Nhưng  trong sự hợp tác với Phương Tây  đó, chính yếu  cũng đều có  sự cho phép  của  Tàu, Nga sao cho có lợi cho  sự  cầm quyền của  bọn chúng.  Và, tất nhiên chẳng có  lợi gì  cho người dân bị trị Việt Nam ở  trong và  ngoài nước!!!
Cho nên đã  là  việt gian  thì  làm  gì  có  bảo thủ  và  cấp tiến.  Thử  hỏi  bảo thủ cái gì? Cấp tiến  cái gì?   
Nghề việt gian của tập đoàn gọi là  Đảng Cộng Sản Việt Nam  giống như người làm điếm.  Bảo thủ giống như  mấy con đĩ rạc miền Tây với đàn cò, đàn tranh, rượu  đế và  vài ba  trái  ổi, ớt hiểm… Còn cấp tiến  như hiện nay là  miniskirt, ao ngực không giây, giày cao gót, sức nước hoa chanel số 5,  dung rượu mạnh loại XO, Johnnie  Walker, hoặc Louis 13… rồi karaoke ôm, beers ôm, nhảy cột… tháp tùng đại gia đỏ, “viên chức”  CS  việt gian,  trung, cao cấp  để làm nền cho  chúng thả stress, hoặc làm món “khai vi” với các  đối tác  làm ăn…
Johnnie Walker The Royal Route
 
                Sở dĩ  Chính Khí Việt trích lại  cuốn “Con Yêu Râu Xanh”  là  vì  CKV  rất tâm đắc những nhận xét của Ông, trong đó  có  đề  cập đến mối quan hệ giữa  Hồ Chí Minh- Võ Nguyên Giáp.
                Để  chứng minh những điều trên  CKV  xin lược  ra vài tài liệu  nóng hổi về  mối quan hệ  đó  ngay trong đống tài liệu cả ở  trong nước  và  ngoài nước,  được “sản xuất” vào cái dịp “chuyển sang từ  trần” của  thằng đại tội đồ, đại đồ  tể  việt gian Võ Nguyên Giáp.
                TÀI LIỆU MỘT:  Trong cuốn  Sự Tích Con Yêu Râu Xanh, nhà  báo Việt Thường  có  viết rằng: vì  nghi kỵ Võ Nguyên Giáp nên Hồ  Chí Minh với tư cách Chủ Tịch Đảng VGCS,  Chủ Tịch Nhà Nước Ngụy Quyền VGCS, Chủ  Tịch Hội Đồng Quốc Phòng VGCS, nên hắn nhất định không phong cho Võ Nguyên Giáp cái chức Nguyên Soái.
                Thì  nay chính tên VGCS  Lê Mã Lương, nguyên Giám Đốc Bảo Tàng Lịch Sử Quân Sự Việt Nam, đã trả lời phỏng vấn như sau:
Trích nguyên văn bằng mực  đỏ:
“Đi sâu hơn vào vấn đề, Thiếu tướng Lê Mã Lương cho biết: “Khi Đại tướng Võ Nguyên Giáp và Chủ tịch Hồ Chí Minh còn sống, đã có nhiều người gợi ý, nhưng Chủ tịch Hồ Chí Minh không lưu ý về chuyện này.”  http://danviet.vn/thoi-su/cac-tuong-noi-ve-kien-nghi-truy-phong-dai-nguyen-soai-voi-tuong-giap/20131016035437850p1c24.htm
                TÀI LIỆU HAI: Một  điều hết  sức  hiển nhiên là  chỉ  có bản thân tên đại việt gian, đại đồ  tể Võ Nguyên Giáp mới biết  rõ nhất  ai  là  kẻ  đã  khống chế  hắn và tên đại tội đồ, đại việt gian Hồ  Chí Minh có  bị bè  lũ Lê Duẩn, Lê Đức Thọ khống chế  không? Cho nên  tên đại đồ  tể  Giáp khi chưa “chuyển sang từ trần”   đã căn dặn vợ con mối  “lụy sát  thân  cho mình  và  cho gia  đình”, nên  khi chết, con trai lớn của  nó  là  Võ Điện Biên mới  ấp úng, sợ  sệt nói lời cảm tạ  trong lễ truy điệu thằng bố  mình là  đại đồ  tể Võ Nguyên Giáp  diễn ra  sáng ngày 13 tháng 10, 2013 như sau:
Trích nguyên văn bằng mực  đỏ:
“Mọi lời ca ngợi Đại Tướng  là  lời ca  ngợi đối với Bác Hồ,  đối với các thế  hệ  của Đảng,  với tất cả đồng bào, chiến sĩ,”    http://danviet.vn/thoi-su/ong-vo-dien-bien-moi-loi-ca-ngoi-dai-tuong-la-loi-ca-ngoi-bac-ho/20131013102716387p1c24.htm
SỰ THỰC  ĐẠI ĐỒ  TỂ  VIỆT GIAN VÕ NGUYÊN GIÁP  CHẾT TỪ BAO GIỜ?  VÌ  SAO ĐẾN NAY  VGCS  MỚI CÔNG BỐ
HỒ VIỆT GIAN VẪN LÀ KẺ  CẦM ĐẦU TRONG CÁC TỘI ÁC  CỦA TỔ CHỨC VIỆT GIAN CỘNG SẢN ĐỐI VỚI TỔ QUỐC VÀ NHÂN DÂN VIỆT NAM NHƯ THẾ NÀO?
Chính Khí Việt xin trích nguyên văn như đã hứa ở phần cuối bài 2 như sau:
Trích nguyên văn:  "
Nhiều người viết về Hồ, cả trong nước và ngoại quốc (không kể lũ bồi bút cố tình nâng bi) đều mắc sai lầm cơ bản:
- Sai lầm vì dựa vào cái khung tài liệu do Hồ tự phịa về mình cùng với các sản phẩm giả mạo do ngụy quyền Hồ chí Minh sản xuất trong một thời gian lâu dài;
- Sai lầm vì dựa vào những sách, báo ngoại quốc do người viết bị dẫn dắt bởi quan điểm chính trị hơn là với tư cách nhà nghiên cứu; nên thiếu trung thực;
- Sai lầm vì nếu có người nào đó cố làm đúng với tính cách nhà nghiên cứu, biên khảo thì họ lại không bao giờ hiểu được rằng tập đoàn Hồ chí Minh (từ Hồ cho đến nay là Nông đức Mạnh – thằng con hoang của Hồ) bao giờ cũng viết một đằng làm một nẻo. Cho nên chỉ nằm trong chuồng mà nghiên cứu các văn bản, các nghị quyết, và, nếu có tham quan thì theo kiểu “chuồn chuồn đập nước”, hoàn toàn thiếu vốn thực tế tối thiểu, cho nên công trình nghiên cứu dù ít hay nhiều, đều lợi cho tập đoàn Việt gian Hồ chí Minh;
- Sai lầm vì trước khi viết về Hồ thì đã bị ngộ độc bởi sản phẩm, dư luận do Hồ và đồng bọn cả trong và ngoài nước tung ra nên bị hồ đồ, không phân biệt được nổi thực và giả. Nhất là những ai xin gặp trực tiếp Hồ đều phần lớn bị Hồ đóng kịch qua mặt hết. Bản chất của Hồ cộng với quá trình làm nghề gián điệp lâu năm khiến Hồ lúc nào cũng đóng kịch, lúc nào cũng giả dối cả những cái không cần thiết; nắm bắt tâm lý đối tượng rất nhanh và ứng phó cũng rất nhanh. Tính cách của Hồ hệt như mấy tên bán thuốc giả, lừa con bệnh ở các bến xe, bến tàu v.v…
Đàn em của Hồ sau này, từ Lê Duẩn trở xuống, đến nay là bọn Nông đức Mạnh, Trần đức Lương, Phan văn Khải, Nguyễn văn An, thậm chí cả anh hoạn lợn Đỗ Mười cho đến cai đồn điền cao-su có nợ máu với công nhân là Lê đức Anh, về tầm cỡ so sánh giống hệt con voi con với con ma-mút già vậy.
Vốn “học đường” của Hồ thì kém, nhưng Hồ học ở trường đời nhiều; lăn lộn đủ các thứ nghề; bôn ba khắp mọi chỗ; giao du đủ mọi tầng lớp; chịu ảnh hưởng sách cổ của Tàu nên Hồ biết lúc chưa có cơ hội cũng dám ăn cứt như Câu Tiễn, và khi đắc thế thì tàn bạo còn hơn vua Trụ. Thí dụ cụ thể: Trong chiến dịch biên giới 1950, đường đường là chủ tịch một nước nhưng Hồ hết sức khúm núm với đại tướng Trần Canh của Trung cộng; cùng đi chung ô-tô, Hồ đội mũ, quấn khăn che râu, ngồi sau thùng xe tải, nhường cho Trần Canh ngồi ở ca-bin. Trần Canh ăn cơm xong, Hồ xun xoe đưa khăn cho Trần Canh lau mồm và bưng nước cho Trần Canh uống. Nhưng, đến 1962, giữa lúc cuộc đấu “xét lại” và “giáo điều” của Nga-xô và Trung cộng đang gay go, biết mình có giá, nên khi đoàn đại biểu bộ bưu điện và viễn thông của Trung cộng qua thăm Bắc Việt Nam, do cả bộ và thứ trưởng (là ủy viên trung ương đảng của Trung cộng) đến phủ chủ tịch chào Hồ, hắn mặc bộ đồ nông dân màu nâu phanh hết khuy áo, đoàn Trung công đến rồi hắn mới bắt đầu bỏ kéo tỉa lá sâu héo ở vườn đi ra, rất là “kẻ cả”. Thế rồi, đến lúc ốm nặng, sợ chết, hắn cho mời Lý Ban (thứ trưởng bộ ngoại thương, dự khuyết trung ương mafia đỏ) đến và năn nỉ: “Tiên sinh có thể xin với Chu thủ tướng cho tôi sang Trung quốc chữa bệnh được không?” (vì đối với Việt Nam thì Lý Ban giữ chức vụ như nói trên, nhưng ngoài ra Lý Ban là phái viên của cộng sản Tàu bên cạnh mafia cộng sản của Hồ). Nên nhớ Lý Ban còn rất trẻ so với Phạm văn Đồng mà Hồ đội lên là tiên sinh (chuyện này do Lý Ban viết đăng trên tờ Nhân dân của ngụy quyền Hà-nội).
Khi bị Trương phát Khuê bắt bỏ tù, hắn viết phản tỉnh xin được làm tay sai cho Khuê trong kế hoạch “Hoa quân nhập Việt”. Hắn năn nỉ các cụ Hồ học Lãm và Nguyễn hải Thần để được gia nhập Việt Minh và xin về hoạt động ở biên giới Việt-Hoa. Khi gặp Trường Chinh, biết chưa thể lừa Trường Chinh được, hắn nâng bi Trường Chinh “một điều đồng chí tổng bí thư, hai điều đồng chí tổng bí thư”, và tỏ ra an phận nằm trong hang Pắc-bó (Cao-bằng) dịch sách, tạc tượng. Nhưng khi đắc thế, hắn lờ cụ Hồ học Lãm như không hề tồn tại trên đời và là ân nhân của hắn; tìm mọi cách tiêu diệt uy tín của cụ Nguyễn hải Thần. Còn với Trường Chinh, hắn dùng ngay chữ “bác” của Trường Chinh để ngồi ở bậc trưởng thượng của Trường Chinh. Rồi bày trò đặt tênđể vừa hạ Trường Chinh vừa sử dụng Trường Chinh. Đó là việc hắn lấy khẩu hiệu “trương kỳ kháng chiến nhất định thắng lợi” đặt cho cái gọi là “những người phục vụ của “bác Hồ”, gồm:
Trường: là Trường Chinh;
Kỳ: là Vũ Kỳ, thư ký “thứ thiệt” của Hồ (vì còn nhiều thư ký chỉ dùng kiểu đối phó với hoàn cảnh chính trị lúc ấy. Tỷ dụ: dùng một người công giáo để làm “an lòng” đức cha Lê Hữu Từ; khi qua Pháp dùng cả thạc sỹ sử học Phạm huy Thông để dụ khị người Việt ở Pháp v.v…);
Kháng: là bảo vệ của Hồ, sau ra làm chỉ huy trưởng bộ tư lệnh cảnh vệ (tức chó berger hai chân);
Chiến: là bảo vệ kiêm lái xe; kẻ đưa đón cô Nông thị Xuân cho Hồ giải quyết sinh lý. Sau này giữ chức tổng cục trưởng tổng cục thể dục thể thao;
Nhất: là người giữ máy phát điện đài, sau cho làm phó tổng biên tập đài phát thanh trung ương, kiêm cục trưởng cục truyền hình;
Định: là tên thợ ảnh, sau cho làm chủ tịch hội nhiếp ảnh;
Thắng và Lợi: đều là cần vụ kiêm bảo vệ (đúng nghĩa là bồi).
Hồ thường dùng các trò tiểu xảo để “hạ bệ” đối phương bằng cách gặp ai cũng đặt tên, hoặc bí danh cho họ. Y như đặt tên cho “chó” vậy. Kẻ nào chấp nhận cái tên do Hồ đặt cho là tự nhiên tụt xuống hạ phong, thừa nhận “thân phận khuyển mã, gia nô” của Hồ!!!
Những phần trên cho thấy âm mưu của Hồ trong việc hạ phe Trường Chinh, nhưng tại sao chỉ hạ mà không tiêu diệt? Tại sao Hồ lại chọn Lê Duẩn thay ngôi vị của Trường Chinh mà không phải là Phạm văn Đồng hay Võ nguyên Giáp?
Muốn giải đáp được tất cả những điều đó cũng như muốn làm sáng tỏ những thêu dệt xung quanh Hồ, sau khi Hồ chết, tỷ như:
- Phe Lê Duẩn đã thay đổi ngày giờ chết của họ Hồ; đã sửa “di chúc” của Hồ; đã “làm sai nguyện vọng” của Hồ là hắn muốn được hỏa thiêu chứ không phải xây lăng;
- Phe Lê Duẩn “hiếu chiến” và là kẻ chịu trách nhiệm về cuộc tàn sát ở Huế (Tết Mậu Thân), về xâm lăng miền Nam Việt Nam, về gây chiến ở Cam-bốt, mà trước đó thì thân Trung cộng nên đã đẻ ra cái gọi là nghị quyết 9 (khóa 3) tức là “Mao-ít” mà trong hội nghị Lê đức Thọ đã “lấn át” không cho Hồ phát biểu;
- Và có đúng như Lữ Phương viết rằng: “… nhưng từ bên ngoài, nhiều người đã thấy khá nhiều những bực bội, buồn phiền gây ra cho ông bởi chính cái đám âm binh cách mạng của ông. Có nhiều chuyện không vui vẻ lắm, nhưng chuyện ông bị cho ra rìa suốt trong quãng đời còn lại trước khi ông mất là đáng chú ý nhất”.
Trước khi bàn về những điều nêu trên, tôi xin được lưu ý với bạn đọc rằng:
- Hồ là con người ích kỷ và thực dụng tàn bạo. Hắn là loại người mà tình cảm là món hàng xa xỉ. Thí dụ: Năm 1925, mới bước vào hoạt động thì đã bán cụ Phan Bội Châu cho thực dân Pháp, vừa triệt người yêu nước chân chính, vừa có tiền ăn nhậu và lập tổ chức Việt gian phục vụ cho Nga-xô.
Tiếp theo là bán cuộc khởi nghĩa của cụ Nguyễn Thái Học.
Rồi hắn bán ngay cả những thanh niên do nhóm Trần Phú, Hà huy Tập giới thiệu qua Tàu gặp hắn. Mục đích của hắn là nếu những thanh niên đó và gia đình, bạn bè của họ bị Pháp bỏ tù, khủng bố, nghĩa là ở vào con đường cùng thì có lợi cho việc hắn tổ chức hoạt động của hắn sau này; vừa có tiền nhậu nhẹt, hút thuốc thơm, ở khách sạn “cực kỳ sang trọng” (hồi ký của Nguyễn lương Bằng) lại khoét sâu được tội ác của thực dân Pháp hơn lên. Làm như thế là hắn đẩy những nạn nhân đó của hắn vào con đường phải chống thực dân Pháp đến cùng. Thật là hiểm độc! Sau năm 1954, chị gái ruột của Hồ lặn lội từ Nghệ-an ra thăm hắn mà hắn không cho gặp. Ăn chực nằm chờ lâu quá, bà ta phải ra về, vừa đi vừa chửi Hồ. Khi làm thí điểm “cải cách ruộng đất” ở Thái-nguyên, hắn đã bỏ mặc cho bà Nguyễn thị Năm bị tử hình, mặc dù bà ấy đúng ra là trong “thành phần địa chủ kháng chiến yêu nước”, và là người đã nuôi Hồ và cả lũ đàn em của Hồ trong những năm đầu của kháng chiến chống Pháp. Đối với “tình yêu” cũng thế, hắn chỉ cần thỏa mãn tính dục còn hệt như Sở Khanh, như việc của Nguyễn thị Minh Khai, của Nông thị Xuân v.v… Ngay Võ nguyên Giáp, cúc cung tận tụy với hắn, nhưng hắn vẫn cảnh giác cho ngồi chung một chuồng với Nguyễn chí Thanh để hai bên tự giám sát nhau, không ai dám âm mưu phản hắn. Đó là cách dùng người của Hồ, dù ở bất cứ cơ quan nào, ngành nào.
Xin nêu vài thí dụ cụ thể nữa để rõ thêm. Như ở nông thôn, sau cải cách ruộng đất thì dù là “chính quyền” hay “đảng”, bao giờ cũng có hai phe kình chống nhau: a) phe tố láo, vu láo; b) phe là nạn nhân của tố láo được “sửa sai”.
Bộ công an giao Trần quốc Hoàn, ủy viên dự khuyết chính trị bộ mafia đỏ, giữ ghế bộ trưởng; có Lê quốc Thân, ủy viên trung ương mafia đỏ, làm thứ trưởng thứ nhất, Lê quốc Thân theo Hồ và làm bảo vệ của Hồ từ Vân-nam (Tàu). Trong khi đó, Hồ lại giao cho Trần hữu Dực, chỉ là ủy viên mafia đỏ thôi, giữ ghế phó thủ tường kiêm chủ nhiệm văn phòng nội chính phủ thủ tướng. Nghĩa là về “đảng” thì Dực dưới Hoàn, về “chính quyền” thì Dực trên Hoàn và làm cái việc giám sát Hoàn.
Ở tổ chức trung ương, trước kia Lê văn Lương là trưởng ban, Lê đức Thọ là phó ban. Sau “sửa sai” của “chấn chỉnh tổ chức” Hồ cho đảo ngược: Lê đức Thọ là trưởng ban, có Vũ Oanh, có Đặng thị Kỳ (vợ Văn tiến Dũng) làm tà lọt. Còn Lê văn Lương xuống làm phó cho Thọ, có Hà thị Quế cùng phe. Giúp Lê văn Lương cày nát nhân sự trong khu tư của “chấn chỉnh tổ chức”, trong khi Lương bị giáng chức thì hai tên trực tiếp phạm tội là Đặng Thí và Đặng việt Châu được Hồ thưởng cho cái ghế “ủy viên trung ương mafia đỏ”. Đặng việt Châu sau còn được cho lên ghế phó thủ tướng.
Ở ban tuyên huấn trung ương, Hồ cho Tố Hữu làm trưởng ban thay Trường Chinh, và cái ghế ủy viên bộ chính trị, nhưng các phó ban như Hà huy Giáp (ủy viên trung ương) thứ trưởng thứ nhất bộ văn hóa kiêm bí thư “đảng đoàn “ bộ văn hóa, kiêm bí thư “đảng đoàn” hội liên hiệp văn học nghệ thuật; và Trần quang Huy, dự khuyết trung ương mafia đỏ kiêm bộ trưởng chủ nhiệm văn phòng văn giáo phủ thủ tướng lại là hai tay vừa khinh vừa ghét Tố Hữu. Còn Hoàng Tùng, dự khuyết trung ương mafia đỏ, tổng biên tập báo Nhân dân, tuy là phó của Tố Hữu nhưng cũng coi thường Tố Hữu. Lại thêm giữa Trần quang Huy và Hoàng Tùng, chúng ghét nhau như chó với mèo.
Ngay trong cái gọi là đại hội 2 của mafia đỏ, họp ở Việt-Bắc, cuối năm 1951, về nhân sự Hồ đã bố trí cho phù hợp với âm mưu lâu dài.
1. Hồ vẫn để Trường Chinh giữ ghế tổng bí thư vì chưa có cớ và chưa đúng thời cơ để lật Trường Chinh. Hơn nữa, Trường Chinh là tên thân Trung cộng, từ cái bí danh “Trường Chinh” cũng bắt nguồn của cuộc “trường chinh” của Mao. Tất cả các “tác phẩm” của Trường Chinh cũng là bắt chước Mao, như “Trường kỳ kháng chiến nhất định thắng lợi” được sao chép từ cuốn “Bàn về đánh lâu dài” hay “Đề cương văn hóa” là từ “Bài nói chuyện ở Diên-an” của Mao v.v… Vả lại, Hồ đang cần Trường Chinh trong tổ chức cuộc chiến ở miền Bắc lúc đó và sẽ dùng Trường Chinh và phe cánh Trường Chinh trong âm mưu về “cải cách ruộng đất” v.v…
2. Đưa Lê Duẩn vào ngôi vị thứ hai là chuẩn bị cho bước xâm lược miền Nam sau này.
Cũng nên nhớ rằng, ngay dưới thời Nguyễn văn Cừ làm tổng bí thư mafia đỏ, Lê Duẩn đã có bài viết ca ngợi “lãnh tụ Nguyễn ái Quốc (tức Hồ)”. Nghĩa là, Duẩn là tên mafia đỏ Việt Nam đầu tiên đã nâng bi Hồ từ lúc Hồ còn hàn vi! Cho nên sau cái gọi là “cách mạng tháng 8/1945”, trong lúc Trường Chinh sai Hoàng quốc Việt vào Nam để ngăn sự lộng hành của bọn Trần văn Giàu và Dương bạch Mai mà quên việc cho đón Lê Duẩn ở Côn-đảo về đất liền. Rồi khi Duẩn đã được về đất liền, thì chỉ được cho làm một chức rất khiêm tốn là “trưởng phòng dân quân Nam-bộ”! Phải nhờ Hồ cử Lê đức Thọ vào Nam để “chỉnh đốn” lại xứ ủy mafia đỏ miền Nam và tiến cử Lê Duẩn vào chức vụ “bí thư xứ ủy”. Rồi ở đại hội 2, Hồ đặt Duẩn ở vị trí chuẩn bị cho việc thay thế Trường Chinh.
3. Phạm văn Đồng được Hồ đặt ở vị trí số 3 trong hệ thống tổ chức mafia đỏ. Hồ rất tin Đồng, nhưng biết Đồng chỉ trung thành chứ không đủ mánh lới thực hiện những âm mưu của Hồ. Vì thế, khi Hồ kiêm ghế thủ tướng thì Đồng làm phó cùng giữ luôn ghế bộ trưởng ngoại giao. Sau khi vào Hà-nội (1954), Hồ cho Đồng cái ghế thủ tướng ngụy quyền Hà-nội. Hồ dùng Đồng làm “quả cân phụ” để giữ thăng bằng trong các cuộc họp chính trị bộ mafia đỏ, cũng như là người biểu lộ quan điểm của Hồ (khi Hồ cần ném đá giấu tay). Vì, Hồ muốn nếu có “xáo trộn” trong “đảng” thì “chính quyền” trong tay Đồng vẫn vận hành để cai trị dân có hiệu quả. Nên nhớ rằng, từ khoảng cuối 1962, trên thực tế là Phạm văn Đồng ăn ngủ tại “phủ chủ tịch” với Hồ cho đến lúc Hồ chết. Căn nhà riêng của Đồng ở đường Khúc Hạo chỉ dùng làm cảnh mà thôi.
4. Võ nguyên Giáp nhờ Hồ mà nhảy vọt vào chính trị bộ chính thức, cũng như từ trung đội trưởng lên như tên lửa thành đại tướng tổng tư lệnh, bí thư quân ủy trung ương, bộ trưởng quốc phòng, phó thủ tướng. Nghĩa là Hồ cho Giáp thật rộng tay để hoàn thành mục tiêu quân sự. Nhưng chính Hồ đã từng căn dặn các đệ tử rằng: “Không được chia quyền lãnh đạo vũ trang”, “quân đội là xương sống của cơ quan chuyên chính”, “quân đội là trường học đào tạo cán bộ cho đảng, là chỗ dựa vững chắc của đảng”, thì đời nào hắn không “thủ cẳng” đối với Giáp. Cho nên giống hệt kiểu “Lưu Bang dùng Hàn Tín”, khi đã chiếm được nửa nước phía Bắc Việt Nam, Hồ để Nguyễn chí Thanh (vật đối trọng của Giáp ở ngụy quân) chặt hết chân tay thân cận của Giáp. Rồi sau đó cử Thanh vào chỉ đạo cuộc xâm lăng miền Nam Việt Nam vì: một là Thanh là phần tử thân Trung cộng, rất được Trung cộng tin, nên qua Thanh chỉ huy thì xin súng đạn và các viện trợ của Trung cộng cho việc xâm lược miền Nam dễ hơn; và hai là, Thanh sẽ ganh đua với Giáp, sẽ tận sức hoàn thành việc xâm chiếm miền Nam Việt Nam cho Hồ (nghĩa là thực hiện việc bành trướng của thực dân đỏ), cố gắng “vĩ đại” hơn Giáp.
Ngoài mấy tên nói ở trên được là ủy viên chính thức của chính trị bộ mafia đỏ khóa 2, thì còn lại hai tên thân cận của Trường Chinh, được Hồ cho cái ghế dự khuyết chính trị bộ. Đó là:
1) Lê văn Lương – còn kiêm thường trực ban bí thư – phụ trách trưởng ban tổ chức trung ương;
2) Hoàng quốc Việt, trưởng ban dân vận trung ương.
Hồ cho hai tên này hai cái chức vụ đó để chuẩn bị cho âm mưu hạ chúng một cách “danh chính ngôn thuận”, vì Lê văn Lương sau sẽ chỉ đạo ngón đòn “chấn chỉnh tổ chức” của Hồ, và Hoàng quốc Việt phụ trách “thường trực ủy ban cải cách ruộng đất”.
Hồ chọn người để dùng là phải đảm bảo: một là hắn có thể tin được và hai là kẻ đó phải là người có thể hoàn thành nhiệm vụ mà Hồ giao phó. Đó là lý do không bao giờ Hồ nghĩ tới việc đặt Võ nguyên Giáp vào ghế tổng bí thư mafia đỏ như một số dư luận đã và đang tung ra.
Giờ ta thử tìm hiểu xem có phải Lê Duẩn và Lê đức Thọ đã cho Hồ “ra rìa trong quãng đời còn lại” như Lữ Phương đã viết không? Hay Hồ vẫn nghự trị cho đến tận lúc này là thằng con hoang – Nông đức Mạnh – của Hồ đang kế nghiệp Việt gian của Hồ.
Âm mưu của Hồ trong cải cách ruộng đất có thể nói là thành công mỹ mãn, ngay cả Trường Chinh và đồng bọn vẫn chưa biết đến thân phận của chúng sắp bị đem ra trả cho cái giá đã không chịu quy phục Hồ ngay từ ngày đầu gặp nhau ở biên giới Việt-Hoa. Đúng lúc đó, đại hội lần thứ 20 của đảng cộng sản Nga-xô họp. Tất nhiên, các đảng chư hầu đều phải có mặt. Đoàn mafia đỏ Việt Nam do Hồ – chủ tịch đảng – và Trường Chinh – tổng bí thư – đi phó hội. Ai ngờ ngày 25/2/1956 Krút-xốp đọc bản tố cáo “tệ sùng bái cá nhân Stalin” và nêu lên một số tội ác của Stalin. Hồ choáng váng mặt mày, vì Stalin là thần tượng của Hồ, là cái mẫu sống mà Hồ đang cố sao chép. Còn Trường Chinh, thì lại hồ hởi ra mặt, chẳng biết có phải vì tìm thấy chỗ dựa để tấn công Hồ qua cái gọi là “chống tệ sùng bái cá nhân” không, nhưng thái độ và nội dung mà Trường Chinh đã trả lời phỏng vấn của báo, đài ở Mát-xcơ-va chắc chắn làm Hồ lo ngại.
Về đến Hà-nội, mafia đỏ họp hội nghị trung ương từ 19 đến 24-4-1956 để nghe Trường Chinh phổ biến về nghị quyết 20 của Nga-xô. Khi còn ở Nga thì cả Hồ và Trường Chinh đều đã ký kết ủng hộ quan điểm của nghị quyết 20 của Nga-xô. Hồ phải ký là đương nhiên vì bao giờ Hồ cũng tuân lệnh mẫu quốc Nga-xô của hắn. Còn Trường Chinh, một tên giáo điều đặc sệt cho đến cả cái bí danh lẫn các “tác phẩm” của hắn, mà lại “hồ hởi” ký mà không hề có tý thắc mắc nào thì lại khác. Cho nên trong hội nghị phổ biến nghị quyết 20, bọn Lê Duẩn, Nguyễn chí Thanh, Hoàng văn Hoan, Trần quốc Hoàn, Xuân Thủy, Trần hữu Dực đã tranh cãi không tán thành, vì thế hội nghị thành “hội đồng chuột” của Lafontaine, nghĩa là không đi đến quyết định nào. Tỉnh táo điểm những bộ mặt chống nghị quyết 20 của Nga-xô thì sẽ thấy toàn là những kẻ được Hồ cất nhắc. Cho nên ta thử đặt câu hỏi: thực hiện nghị quyết 20 “tức chống sùng bái cá nhân” ở Việt Nam thì có lợi cho ai và có hại cho ai thì sẽ hiểu.
Dù có mù thì cũng thấy, nếu mafia đỏ Việt Nam thi hành nghị quyết 20 của Nga-xô thì kẻ bị ăn đòn đưa đến bị hạ bệ là Hồ! Còn không thi hành nghị quyết 20 của Nga-xô thì Trường Chinh mất cơ hội ngàn vàng để hạ bệ Hồ mà bước lên ngai chủ tịch đảng. Về bọn Lê Duẩn, Nguyễn chí Thanh, Lê đức Thọ, Trần quốc Hoàn, Xuân Thủy thì thi hành hay không thi hành nghị quyết 20 của Nga-xô cũng chưa đụng gì đến cái ghế của chúng.
Vì thế ta có thể kết luận rằng chính Hồ là kẻ giật dây lũ Lê Duẩn trong vụ nghị quyết 20 này của Nga-xô. Bởi nếu không, với cương vị “chủ tịch đảng” và với nguyên tắc “dân chủ tập trung”, một mình Hồ cũng đủ quyền quyết định phải thi hành nghị quyết 20 của Nga-xô, chưa kể đến Trường Chinh là “tổng bí thư” vẫn đang là một sức nặng đáng kể. Cho nên Hồ là kẻ chủ mưu bày ra trò tranh cãi này để vừa né được quả tạ “chống sùng bái cá nhân”, vừa được tiếng là tôn trọng ý kiến trung ương (mà chỉ một lần duy nhất trước đó Hồ thực thi là “tiếp tục hút thoải mái thuốc lá thơm Craven A”, khi còn trong chiến tranh với thực dân Pháp, đang có nhiều khó khăn, nghèo nàn).
Ngày 28/4 đến 3/5/1956, với cương vị “tổng bí thư”, Trường Chinh triệu tập hội nghị cán bộ trung và cao cấp của mafia đỏ để phổ biến nghị quyết 20 của Nga-xô. Chẳng biết trước đó Trường Chinh có cho chân tay đi vận động ngầm không, nhưng trong hội nghị đã có ý kiến về việc Hồ tự đề cao mình cũng như có nạn “sùng bái cá nhân” trong “đảng”. Có thể Trường Chinh rất khoái, nhưng không may cho Trường Chinh là đồng thời nhiều ý kiến phê bình về cải cách ruộng đất, về nạn cửa quyền của mậu dịch, về tệ nạn của khai báo hộ khẩu, về thái độ không đúng đối với văn nghệ sỹ v.v… nghĩa là những vấn đề dính đến trách nhiệm của Trường Chinh, nên Trường Chinh đấu dịu, hắn nói: “Có tệ sùng bái cá nhân nhưng chưa đến nỗi quá đáng v.v…” và hứa sẽ xem xét lại. Sự do dự mất tự tin khiến Trường Chinh bỏ lỡ cơ hội dựa vào sự bất mãn của cán bộ trung cao để lật Hồ (sợ bị nhào theo). Thế là Hồ thủ lợi.
Vừa thoát hiểm, để cho chắc ăn hơn, Hồ cho triệu tập hội nghị lần 10 (khóa 2) vào tháng 9-1956, qui trách nhiệm về sai lầm cải cách ruộng đất cho Trường Chinh, Hoàng quốc Việt và lột chức tổng bí thư của Trường Chinh, đuổi Hoàng quốc Việt ra khỏi chính trị bộ, còn là ủy viên trung ương thôi. Lê văn Lương cũng bị ra khỏi chính trị bộ, còn là dự khuyết trung ương. Còn Hồ, hắn vẫn là chủ tịch đảng kiêm tổng bí thư. Thấy Hồ gian hùng chưa?
Kể từ đó, ngoài Hồ ra, không ai có tư cách triệu tập hội nghị trung ương.
Gạt được Trường Chinh và chân tay của hắn rồi, Hồ còn nghi ngờ một nhân vật nữa là Võ nguyên Giáp. Tuy rằng Giáp chưa có bất kỳ một biểu hiện nào là chống đối Hồ, nhưng vì bấy giờ Giáp lại là người có nhiều ưu thế:
- Được coi là người có công đầu “đánh thắng thực dân Pháp và can thiệp Mỹ”, đã “giải phóng được một nửa đất nước”;
- Giữ ghế ủy viên chính thức của chính trị bộ mafia đỏ, bộ trưởng quốc phòng, đại tướng tổng tư lệnh, bí thư quân ủy trung ương;
- Uy tín của Giáp lên như diều trong cả lực lượng vũ trang, trong cả nhân dân – nông thôn thành thị – trong cả học sinh, sinh viên, trí thức và văn nghệ sỹ;
- Uy tín cả trong nước và ngoài nước;
- Thêm nữa, Giáp không mắc các tội “sùng bái cá nhân”; không dính đến “cải cách ruộng đất”…
Nếu “anh cả đỏ Nga-xô” hay “anh hai Trung cộng” mà đi đêm được với Giáp thì Giáp có thể là người duy nhất lật đổ Hồ một cách dễ dàng.
Vì thế Hồ đã đi một quả thử lòng Võ nguyên Giáp. Kiểu thử này Hồ cũng đã từng làm qua với cựu vương Bảo Đại. Chẳng là trước ngày ký kết Hiệp định sơ bộ (6/3/1946), khi ấy cựu vương Bảo Đại là cố vấn tối cao của Chính phủ Liên hiệp đa đảng, cư ngụ tại 51 Trần Hưng Đạo (Hà-nội). Một bữa đến thăm cựu vương Bảo Đại, Hồ năn nỉ Bảo Đại giữ chức chủ tịch chính phủ vì hắn không đủ uy tín nên Pháp gây nhiều khó khăn. Vì cũng chẳng hiểu tâm lý của Hồ nên đáng ra từ chối thì cựu vương Bảo Đại lại nói với Hồ rằng để bàn lại xem. Khi bàn với các người thân cận gồm các cụ Trần trọng Kim, luật sư Nguyễn mạnh Hà, cụ Hoàng xuân Hãn v.v… có mặt cả tên “chỉ điểm” của Hồ là Phạm khắc Hòe (nguyên thư ký của cựu vương Bảo Đại). Nhiều người khuyên dù Hồ giả vờ hay thực thì cũng vì việc lớn của đất nước cựu vương nên nhận lời. Chắc chắn chỉ có Phạm khắc Hòe báo cáo, nên ngay hôm sau Hồ gặp cựu vương Bảo Đại, rút lại ý kiến hôm trước. Hắn nói đại ý, dù khó khăn mấy hắn cũng cố đảm nhận trách nhiệm đã được Quốc hội I giao phó. Đó là nguyên nhân Hồ đề nghị cựu vương Bảo Đại cầm đầu một phái đoàn đi Trùng-khánh gặp Tưởng giới Thạch. Rồi hắn cắt tiếp tế khiến cựu vương Bảo Đại phải ở lại Tàu một thời gian và đành phải bỏ luôn cả chức cố vấn tối cao. Hồ thử bằng cách đề nghị Giáp thay mặt “trung ương và Hồ” xin lỗi về “sai lầm trong cải cách ruộng đất” trước dân, với lý do là Giáp có uy tín lớn đối với nhân dân.
Võ nguyên Giáp là thằng rất ngu khi nhận lời đề nghị đó của Hồ. Vì sao? Bởi cả cuộc đời Hồ là hành xử bất nhân vô hậu như đã chứng minh ở trên. Từ việc bán cụ Phan Bội Châu, bôi nhọ cụ Phan Chu Trinh, ám hại Lê hồng Phong, phá cuộc khởi nghĩa của cụ Nguyễn Thái Học, lạnh nhạt với chị ruột, ngủ với Nông thị Xuân có con rồi lại cho giết đi để giữ cái danh “thánh sống” v.v… Hồ còn là kẻ hiếu thắng, ngoại trừ mẫu quốc đỏ ra, hắn tự cho là “thiên hạ anh hùng đệ nhất” dưới trời Việt Nam, và cái gương tày đình là hắn vừa hạ bệ bè lũ Trường Chinh. Cho nên, khi Giáp vui vẻ nhận nhiệm vụ xin lỗi dân thì tính cách con người của Hồ, chắc chắn hắn cho rằng Giáp đã bắt đầu tự phụ là có thể thay được Hồ. Nếu khôn ngoan một chút thì Giáp phải nói đại ý là:
 “Trong trung ương không một ai có uy tín, công lao bằng Hồ và được dân tin phục như Hồ, nên đề nghị Hồ đích thân thì mới xong việc. Giáp luôn luôn tuân phục lệnh Hồ, nhưng sợ không đủ uy tín nên sợ hỏng việc phó thác của Hồ.”
Và, Giáp đã phải trả một giá rất đắt cho sự ngu muội đó (tuy gần gũi Hồ mà như bao kẻ khác, vẫn mù lòa chẳng nhìn ra được con người thực của Hồ – trách nào những kẻ ở xa, chỉ nghe nói về Hồ, chẳng u mê, sai lệch!). Kể từ đó ngôi sao chiếu mệnh của Giáp bị lu mờ, bị ăn đòn hội chợ của từ Nguyễn chí Thanh đến Lê đức Thọ, cho đến cả Trần Quỳnh, Nguyễn cơ Thạch và cả me-xừ “trí thức không bằng cục cứt” là thạc sỹ sử học tốt nghiệp tại Pháp là Phạm huy Thông!!! Và cả những cấp dưới của Giáp như Văn tiến Dũng, Chu huy Mân cho đến anh “đại tá nhẩy sào” cai ác ôn đồn điền cao-su của Tây là thằng cha Lê đức Anh!!! Thật tội nghiệp “đại tướng 4 sao đặt vòng chống thụ thai” của ngụy quân cộng sản!
Nói chung, cái kết thúc của tên Việt gian nào rồi cũng vậy, nhất là loại Việt gian ngu lâu!!!
Vì tính cách đa nghi của kẻ làm gián điệp chuyên nghiệp, lại chuyên nghề lừa đảo nên Hồ luôn luôn “suy bụng ta ra bụng người”, vì thế Hồ vẫn lưu nhiệm phe lũ Trường Chinh ở cái thế mà hắn vẫn khống chế được, nhằm làm đối trọng với phe nhóm Lê Duẩn, Lê đức Thọ. Vì hắn cũng phải đề phóng sự phản trắc của nhóm Lê Duẩn, Lê đức Thọ. Thêm nữa, Hồ còn dùng hai nhóm đối đầu nhau đó trong thủ pháp đi dây giữa Nga-xô và Trung cộng mà hắn không cần phải lộ mặt.
Vài tháng sau khi hạ bệ phe nhóm Trường Chinh, Hồ tuyên bố là quá bận nhiều việc, không thể kiêm nhiệm một lúc nhiều chức vụ được nên Hồ “giới thiệu” (chỉ định một cách tế nhị) Lê Duẩn tạm giữ chức “bí thư thứ nhất” để giúp Hồ điều hành công việc “đảng”. Mục đích của Hồ là tạo điều kiện cho Lê Duẩn và Lê đức Thọ củng cố chỗ đứng trước khi đi vào cuộc “bầu chính thức”. Và, để chắp thêm vây cánh cho Duẩn, cũng như “tỏ thái độ” với Giáp, Hồ cho bổ sung Phạm Hùng (đại tá phụ trách công an miền Nam Việt Nam) vào chính trị bộ và ngồi trên Võ nguyên Giáp.
Tháng 12-1957, Hồ cho triệu tập hội nghị 13 (khóa 2) ra nghị quyết về “nắm vững chuyên chính” và “đưa miền Bắc Việt Nam tiến lên CNXH”. Như thế, có nghĩa là dùng bạo lực để tước đoạt tài sản toàn dân miền Bắc Việt Nam vào tay đảng mafia đỏ của Hồ. Người dân miền Bắc Việt Nam bị bần cùng hóa nên về thực tế trở thành nô lệ.
Cũng từ cái lệnh “nắm vững chuyên chính” này, Hồ giao cho Trường Chinh và Tố Hữu chỉ đạo việc đàn áp cuộc đấu tranh của văn nghệ sỹ đòi có tự do trong sáng tác. Để che cái lốt độc tài khát máu, bè lũ mafia đỏ Hồ chí Minh dựng ra cái gọi là “vụ án gián điệp Thụy An” để một mặt đàn áp lực lượng văn nghệ sỹ, trí thức từ vùng cộng sản chiếm giữ trước, một mặt tiêu diệt mầm mống tự do dân chủ của lực lượng văn nghệ sỹ ở lại Hà-nội, không di cư vào Nam. Trong số đó có nữ sỹ Thụy An (vợ của ông Đỗ đình Đạo, chỉ huy đệ tam quân thứ lưu động), ông Nguyễn thiếu Bảo – chủ nhà xuất bản Minh Đức, cũng bị kết án 15 năm tù, thực tế quá hạn tù vẫn không được ra tù. Tất nhiên là không chứng cớ mà cũng chẳng cần qua thủ tục tố tụng. Vì, tên Việt gian Hồ chí Minh đã cho vứt cả bộ tư pháp lẫn khoa luật ở trường đại học vào hố xí. Kể từ đó, nhân dân miền Bắc Việt Nam bị cai trị bằng lệnh miệng (một loại khẩu dụ thời phong kiến) là chính. Thí dụ: tên Hoàng văn Hoan ra lệnh miệng thôi mà nhà văn Vũ Trọng Phụng (chết từ 1940) và các tác phẩm của ông bị cho vào sọt rác! Hay như Hồ chỉ tấm ảnh của Hà huy Tập (nguyên tổng bí thư mafia đỏ) nói: “Chú Tập hay phê bình “bác” lắm đấy!” Thế là ảnh của Hà- huy Tập bị lột khỏi cái gọi là “viện bảo tàng cách mạng”!!!
Cho nên sau này có ai nghiên cứu về Hồ và đồng bọn của hắn thì làm sao tìm ra được văn bản về các tội ác của chúng được. Càng để lâu, nhân chứng già chết hết, thế là hết chuyện!!!
Tháng 1-1959, Hồ triệu tập hội nghị trung ương mafia lần 15 (khóa 2), đẻ ra nghị quyết 15 (không phổ biến ra ngoài trung ương) là nghị quyết dùng vũ trang xâm lược miền Nam Việt Nam, mở đường Trường-sơn lập thành quân đoàn thường trực với cái tên “công trường 59” và đưa lính ngụy cộng sản và vũ khí vào phá hoại mọi mặt đời sống của nhân dân miền Nam Việt Nam, ở thời điểm đó đã đạt được nhiều thành tích cả về trị an, xây dựng kinh tế và ổn định xã hội. Lực lượng nằm vùng bắt đầu hoạt động, vừa chống phá, vừa móc nối những phần tử gọi là “trí thức không bằng cục cứt”; tụi cơ hội “đứng núi này trông núi nọ”; tụi “quáng gà chính trị” trông “gà hóa quốc”, “thả mồi bắt bóng”; tụi “thò lò sáu mặt” chính khách sa-lông; “tụi “sư sãi hổ mang”, “linh mục chuồn chuồn” v.v… để cho ra đời gánh hát chính trị, sau này được đặt tên là “chính phủ cách mạng lâm thời” mà số phận của nó ra sao thì ai cũng đã biết (nhưng nhiều kẻ cũng chưa đúc rút được bài học kinh nghiệm rất đắt giá cho cả dân tộc Việt Nam lẫn bản thân họ).
Viết Ngày Thứ  Ba 22 Tháng 10, 2013 
 Bài 3: Phần 3 AUDIO 5
SỰ THỰC  ĐẠI ĐỒ  TỂ  VIỆT GIAN VÕ NGUYÊN GIÁP  CHẾT TỪ BAO GIỜ?  VÌ  SAO ĐẾN NAY  VGCS  MỚI CÔNG BỐ?
Sự thật đại đồ  tể VGCS Võ Nguyên Giáp  chết lâm sàng  đã gần hai năm nay.  Khi tin đó  loan ra  cả  trong và  ngoài Việt Nam thì  tập đoàn VGCS  rất lúng túng.  Chúng vội cho đưa  tin và  ảnh  của thằng  đại đồ  tể  việt gian Võ Giáp lên các  báo.  Nhưng “đi  đêm lắm cũng có  ngày gặp ma”  như  Tổ  Tiên ta đã  căn dặn.   Vì thế  những tấm ảnh được  đưa lên,  chúng không lưu ý  ngày tháng,  thành ra  chúng đưa  toàn những tấm ảnh cũ cả  năm về  trước.  Cho nên những lần kế tiếp chúng chỉ  cho  lấy lời phỏng vấn  và  trả  lời từ tên đại tá  thư ký  của  tên đại đồ  tể  Võ Nguyên Giáp mà  thôi. 
                Câu hỏi được  đặt ra  là  tại sao  lũ VGCS  đương quyền lại không muốn công bố cái chết  của  thằng đại đồ  tể  việt gian Võ Nguyên Giáp  đúng ngày, đúng tháng,  mà  chúng cứ  truyền thuốc  cho  hắn chết lâm sàng như vậy?  
                Về  câu hỏi này, CKV con xin  được  lưu ý  đến quý  cụ và  quý  bạn đọc  như sau:
                Nếu  chúng ta  để  ý và  nhớ  lại những ngày tháng cận kề với ngày chết “thực” (tức 2 năm về trước tháng 10, 2013 này) của  thằng đại đồ  tể VGCS  Võ Nguyên Giáp thì  sẽ thấy một  số  những  ngãng trở  bất lợi cho  tập  đoàn VGCS  đương quyền:
                -Những vụ như bau xit, rừng đầu nguồn; ăn cắp công khai trong các  vụ Vinasin, Vinalight điện lực, các ngân hàng, đấu đá  giữa các  nhóm kinh tế  dẫn đến vụ chị  em đại biểu quốc hội bù nhìn  VGCS  là  Đặng Thành Tâm…,  rồi một loạt các  doanh nghiệp có  bàn tay của VGCS  gộc nhúng vào ăn cướp  như  cha  con Nguyễn Tấn Dũng, Nguyễn Sinh Hùng, cha  con Trương Tấn Sang (kẻ  mà  quá  khứ  đã bao che  cho 5 Cam, khi hắn  còn ở  Saigon)  Và  ngay Trọng  “lú”  (nhưng chú nó khôn) cũng đã bị lôi ra  trong những vụ bao che  cho cấp dưới tha hồ tham nhũng khi hắn còn làm Bí Thư ở Hà Nội.
                -Những vụ dân oan khiếu tố  vẫn tiếp tục  lan rộng  theo chiến dịch“cướp đất của dân”  của tập đoàn VGCS ở  tất  cả  các cấp từ  trung ương đến tổ  dân phố.

Dân oan biểu tình tại Sài Gòn

Cập nhật lúc 27-02-2011 09:24:43
                -Vấn nạn VGCS bao che  cho công an VGCS  đánh dân  và  công khai giết dân, đàn áp  Giáo Dân  không chỉ  người lớn tuổi mà  ngay cả  đến những  em nhỏ  12  tuổi cũng bị giết chết!!!
                -Ngay trong lãnh vực  truyền thông, giáo dục   đào tạo, văn học  nghệ thuật, y tế, cứu hỏa…  đều có những vụ “khó tin mà có thật”,  đến  mức  cựu thanh niên  xung phong và cựu  ngụy quân VGCS  bỏ  quên cũng phải nhập cuộc;
                -Đặc biệt giới trẻ cũng đã  tham gia lật mặt Tàu Cộng bành trướng  với khẩu hiệu đòi đảo, đòi biển  và tẩy chay hang hóa  nhập từ Tàu khựa;
                -Nhưng có một vụ đáng quan tâm nhất đó là những cựu binh, thương binh của VGCS  tổ chức nhau lập ra các  hợp tác xã, đặc biệt là hợp tác  xã xe lam ba  bánh, từ Sơn Tây kéo về Hà Nội diễn hành biểu tình đòi không được cấm“nghề xe lam ba bánh”!!!
 
                -Còn nhiều vấn đề khác nữa,  nhưng chính  vụ  cựu binh và thương binh VGCS mới là  vấn đề  nhức nhối cho bọn VGCS  đương quyền.  Vì bọn họ có một đoàn thể là Hội Cựu Chiến Binh, có tổ  chức từ trung ương tới địa phương.  Một điều quan trọng khác là  hầu hết  cựu binh và thương binh  VGCS  đều bị lép vế  về  ăn chia  trong các vụ VGCS cướp của, bán dân, bán nước,  nếu không muốn nói  là  chẳng có  được  gì, dù chỉ là một mẫu xương thừa  mà chó cũng chê không muốn gặm!!!  
                Vì  thế,  lũ việt gian đương quyền  không thể  để tên đại đồ tể việt gian cộng sản Võ Nguyên Giáp  chết   vào cái thời gian đó  được.  Vì  cựu binh và thương binh của  chúng sẽ lợi dụng cơ hội  đó  để có “lý do chính đáng”kéo nhau về Hà Nội  “ăn vạ” thì  sẽ rât, rất khó  giải quyết.  Nhất là  ở thời điểm đó, nhóm lãnh đạo cựu binh và thương binh  của chúng vừa  chớm có  tí  bất mãn, vừa  không được  sự ủng hộ của  các thành viên cấp cơ sở.
                Đấy  là  lý  do  tập đoàn VGCS  đương quyền  vội vã, một mặt thì vẫn thằng này,  con nọ   thì thọt đi thăm cái  xác  chết lâm sàng của thằng con nuôi của  thực  dân Pháp  xưa  kia là  Marty,  làm như thể  thằng đại đồ  tể  việt gian Võ Nguyên Giáp  “vẫn còn minh mẫn góp ý về  mọi công tác...” (SIC).  Một mặt chúng cho ra  đời một loạt  các “chính sách đại ngộ”  lũ  ngụy quân vừa  già  vừa què  quặt đó  như  được  mua  nhà trả góp,  trợ cấp cho vợ con, cha mẹ đẻ  lận  cả cha mẹ vợ nữa mới  thực là  độc đáo!   Rồi chúng  còn cho một thằng thượng tướng VGCS  đã có dollars đầy ắp  trong các ngân hàng, đặc biệt ngân hàng ngụy quân vgcs vội về hưu.  Đó là thằng thượng tướng Nguyễn Văn Được, được  cho làm chủ  tịch Hội Cựu Chiến Binh VGCS  nhiệm kỳ 2012-2017. (dantri.com.vn/chinh-tri/ong-nguyen-van-duoc-la-chu-tich-hoi-cuu-chien-binh-676066.htm).  Và  sau đó các chi hội  địa bàn ở địa phương được kiện toàn về tổ chức và nhân sự.
thằng thượng tướng VGCS Nguyễn Văn Được
Khi hoạt động của hội Cựu Chiến Binh VGCS đã được ổn định trong tay thằng thượng tướng ngụy quân VGCS  Nguyễn  Văn Được (nguyên Ủy Viên Trung Ương đảng VGCS, thứ trưởng bộ Quốc Phòng ngụy quyền VGCS, lại còn là  anh hùng lực  lượng vũ trang VGCS), có  nghĩa   cái  vật cản quan trọng nhất  đã  được  giải quyết.          
                Để  gây nhiễu loạn thông tin  về  các chuyện bán đất, bán đảo, bán biển cho Tàu khựa  bành trướng; các  vụ ăn cướp trắng trợn người dân trong nước  khiến hàng 400 ngàn doanh nghiệp  bị  đóng cửa  vì  phá  sản;  vụ Nguyễn Sinh Hùng và  em gái  cướp  trắng trợn  Ngân Hàng Bảo Việt,  trị giá  sơ sơ  trên dưới  25 tỷ  USD  và  nhiều vụ khác nữa.  Và  đặc  biệt là  việc VGCS  họp hội nghị  Trung Ương (lần 8 khóa 11), nên chúng  đã cho phép thằng đại đồ  tể  Võ Nguyên Giáp  được  chết!
                Diễn biến cái mà  VGCS  đương quyền gọi là  làm “CUỐC TANG”  cho thằng đại đồ  tể  Võ Nguyên Giáp ra sao, chắc  quý  cụ và quý  bạn đọc  đã biết.  Chính Khí Việt chỉ  xin lưu ý  rằng:
                -Lũ việt gian cộng sản  đương quyền  vẫn e  ngại  cựu binh của  chúng  nên trong khi chúng huy động một  cách khéo léo mọi tầng lớp dân chúng đi  viếng,  thậm chí  có  cả  bánh mì, vòng hoa  free,  nhưng cái hội cựu chiến binh trong tay  tập đoàn VGCS Nguyễn Văn Được  hắn đã ra lệnh các  chi hội địa  phương “phải lập bàn thờ  ở  địa  phương”  cho hội  viên đến  làm lễ tưởng niệm!!! (để  tránh tình trạng chúng bò  về  Hà Nội).
                -Ngoài  lực  lượng  vũ trang chuyên nghiệp (lính và  công an, dân quân tự vệ…)  được  huy động “giữ  an ninh trật tự”,   chúng còn  huy động 9000  thanh niên học  sinh mang tên “thanh niên áo  xanh”  để  làm một thứ  công an- mật vụ  công khai bằng  trò hề  nắm tay nhau  làm hàng rào  hướng dẫn  giòng người,  quạt cho khỏi nóng và  la ong ỏng  báo đài luôn luôn nhắc nhở rằng “mọi  việc  an ninh trật tự  được  đảm bảo  ở  mức cao nhất” (SIC). 
                -Còn một việc  nữa là VGCS  đương  quyền  đẻ  ra cái trò  “làm theo nguyện vọng” của thằng đại đồ  tể VGCS Võ Nguyên Giáp là  muốn được chọn ở  quê nhà (Quảng Bình),  tận  ngoài cái đảo nhỏ  gọi là  Vũng Chùa.   Như thế  là  VGCS  đã  đề  phòng khỏi  còn lý  do kéo nhau  tụ tập về  Hà Nội  để “thắp nhang lên mộ” thằng đại đồ  tể  việt gian Võ Nguyên Giáp.   Muốn làm gì  thì “chúng bay” (tức cựu binh, thương binh)  kéo nhau ra Vũng Chùa mà  “khóc lóc nghiến răng”  thương tiếc  nó,  còn Hà  Nội  thì “chúng ông” đéo có  thời gian để  “tưởng với nhớ” !!!
                Cái  đáng buồn là  trong vụ thằng đại đồ  tể  VGCS  Võ  Nguyên Giáp  chết  đã có  những thằng vô liêm sỉ  như  Bùi Diễm,  trước  đó  còn có  Trần Xuân Ninh (Việt Tân trúng hướng)  và Nguyễn Đạt Thịnh  cũng đã  khéo léo  ca ngợi thằng  việt gian  đại đồ  tể  Võ Nguyên Giáp.   Một số  khác  có những bài bá  láp như trên tinparis.net của  thằng Tàu tiều  Hứa Vạng Thọ, đặc  biệt mấy bài của  thằng  lai 75% máu  KHỰA, an-ten trong tù  giúp cai tù VGCS  thủ tiêu Đại Uý  Quách Dược Thanh của  QLVNCH, có  nickname  là Bảy Lốp răng heo rừng miệt U Minh Ca Mâu  Trương Minh Hòa!!!
                Dù  sao qua  cái  chết  của  thằng đại đồ  tể việt gian Võ Nguyên Giáp và  phản ứng của  lũ  đầu trâu,  cũng có  lợi cho người Việt Nam yêu nước chân chính,  vì  một lần  nữa  chúng ta lại thấy rõ lũ  tay  sai VGCS  cả  trong và  ngoài nước,  hoặc  đã ca ngợi tên đại đồ  tể,  đại việt gian cộng sản Võ  Nguyên Giáp, hoặc  nói  lăng nhăng  vài ba chuyện,  chẳng ra phân tích, chẳng ra  cái  khỉ  khô gì  cả, giống như những  thằng tâm thần.  Đó  là  lũ Nguyễn Huệ Chi, Hà Sĩ Phu, Bùi Diễm… và  cả lũ bút nô cho Tàu trên tinparis.net.
                Còn lũ tướng VGCS  như thằng Nguyễn Trọng Vĩnh, Đồng sỹ Nguyên… chỉ đánh võ miệng,  cốt chỉ  để  “che mắt thế gian”  mà  thôi,  vì  nếu chúng thực  lòng thì làm sao  trong bao nhiêu lâu  chúng cứ tung hứng với mấy tên dân chủ  cuội  được  sản xuất từ lò  Yết Kiêu của  VGCS,   chứ  nào  có  ngó  ngàng, quan tâm gì đến lũ cựu binh, thương binh VGCS,  những nạn nhân  của  cái gọi là“Nhất Tướng Công Thành (Võ Việt Gian)  Vạn Cốt Khô"!!!
                Chúng y hệt như lũ  dân chủ  cuội, chỗ nào  người dân đấu tranh  thì  chúng lủi như dế  mèn của Tô Hoài.  Khi  cựu binh và  thương binh của  chúng kéo về  Hà Nội  biểu tình  đố  ai thấy bóng thằng Đồng Sỹ Nguyên, Nguyễn Trọng Vĩnh… mà  chỉ  thấy Vĩnh toa  toét  bên  hai em dân chủ  cuội, dân oan cuội  có  nụ  cười đa  tình là Lê Thị Kim Thu (kẻ tháp tùng thằng thích Không Tánh trong các  trò cứu trợ của  tập đoàn  mạo danh Phật có  tên GHPGVNTN)  và  con heo nái  Lê Thị Công Nhân,  kẻ mà  Bùi Tín đội  háng tuyên xưng Viên Ngọc  Quý  của Nhân Dân, CÒN TRÚC HỒ THỔI LÊN THÀNH  "THIÊN  SỨ" ( nhưng thực ra là loại "QUỶ SỨ")!!!
(Xin đón đọc bài kế tiếp: 
TỪ 1945 TỚI NAY ĐẠI VGCS HỒ CHÍ MINH VẪN GIỮ VAI TRÒ SỐ 1  CỦA TẬP ĐOÀN VGCS.

0 comments:

Post a Comment

 

Subscribe to our Newsletter

Contact our Support

Email us: Support@templateism.com

Thành Viên của Website